Vu Thức Vy lặng lặng rời khỏi Đoan Vương phủ, muốn dùng xe ngựa để rời đi, nhưng lại bị một giọng nói vang lên ở sau lưng gọi lại: “Vu Thức Vy, ngươi thật là có bản lĩnh đó”.
Động tác lên xe ngựa của Vu Thức Vy nhất thời dừng lại, quay đầu lại nhìn một cái, hóa ra là Cố Lan Y, cô ta lại đuổi theo nàng ra đây, nàng thu lại động tác, ung dung đứng lại, gật đầu một cái, “Cũng không bì được với bản lĩnh của quận chúa”.
Cố Lan Y cười, nói: “Rất tốt, vẫn có thể coi ngươi là một đối thủ nặng kí, Vu Thức Vy, việc của ngươi thành công khiến quận chúa ta đây phải nhìn ngươi bằng con mắt khác rồi, quận chúa ta bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ dồn toàn bộ sức lực của mình để trừ khử ngươi, ngươi phải cẩn thận đó!”.
Vu Thức Vy phớt lờ, nói: “Một kẻ thù thành thật còn tốt hơn một bằng hữu giả dối, nếu quận chúa đã coi trọng như vậy, vậy ta cũng không ngại chơi cùng người một chút”.
Cố Lan Y vừa nghe thấy những lời này, cảm thấy ý chí chiến đấu và nhiệt huyết trong người đều bị kích động, trong ánh mắt thậm chí còn lộ ra vẻ mong đợi.
Nàng ta là đích nữ nhỏ nhất cũng được yêu thương chiều chuộng nhất của Cố gia, từ nhỏ tới lớn không tránh khỏi mưu kế cả trong sáng lẫn ngoài tối của các di nương và thứ nữ, cho nên dần dần, nàng ta cũng biết bày mưu tính kế lại với bọn họ.
Một vài người muốn hãm hại nàng ta, cuối cùng từng người từng người một đều bị nàng ta trị đâu ra đấy, hai ba năm nay, nàng ta không có lấy một đối thủ xứng tầm nào, sớm đã buồn chán muốn chết. Hôm nay, không dễ dàng gì xuất hiện kỳ phùng địch thủ với mình, Vu Thức Vy này từ đầu tới chân khắp người đều là những toan tính, hành sự dễ như trở bàn tay không tốn chút sức lực nào, chính là người mà nàng ta muốn khiêu khích nhất.
Vu Thức Vy nhìn dáng vẻ vội vàng muốn được cùng nàng thách đấu của nàng ta, cảm thấy có chút buồn cười, cũng có chút thú vị. Cố Lan Y không giống với những đối thủ trước đây mà nàng từng gặp qua, nàng ta có dũng có mưu, cũng có tài trong việc bày mưu tính kế, tuyệt đối không phải là loại người mà những kẻ không có não giống Vu Vinh Hoa kia, không chịu suy nghĩ liền đánh người khác có thể bì được. Nàng ta rất giỏi về âm mưu, nhưng so với âm mưu thì quang minh chính đại hơn rất nhiều, lại không dễ đối phó chút nào.
Ha…ha...đối thủ của nàng thật là càng ngày càng nhiều, nàng chỉ có thể giẫm lên từng người từng người một để tồn tại mà thôi.
“Quận chúa nếu không còn việc gì nữa, vậy ta xin phép cáo từ trước!”.
Vu Thức Vy không muốn ở lại thêm chút nào nữa, vừa lên xe ngựa liền ngênh ngang rời đi. Đợi cho tới khi đến nơi mà nàng muốn đến, cũng là lúc chập tối rồi, màn đêm đã buông xuống, đèn hoa cũng bắt đầu được thắp lên.
Nơi nàng đến không phải phủ Thái sư, mà là một hiệu may tầm thường, nàng tỏ vẻ không có chuyện gì, cầm một bộ y phục nên, đi vào trong phòng thay đồ, đợi cho tới khi mành che được kéo ra sau, Vu Thức Vy mở cơ quan của phòng thay đồ ra, đi tới một mật đạo, hai bên hành lang dài cắm đuốc chạy dọc tới tận phòng mật thất nằm ở cuối hành lang.
Trong căn phòng mật thất rộng rãi có thể chứa tới hơn mấy trăm người, có khoảng hơn một trăm người đang đợi ở đó, nam có nữ có, mỗi người đều mặc cẩm y, một người trong đó trang điểm lòe loẹt, không phải là Lưu ma ma thì còn có thể là ai được chứ?
“Hàm Yên cô nương, tiểu thư nhà cô sao giờ vẫn chưa tới?”.
“Cái này…..”.
“Ta tới rồi”. một giọng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên, lời của Hàm Yên còn chưa nói xong, Vu Thức Vy đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Trước mắt của hơn một trăm người này sáng lên, mọi người vội vàng đứng lên hành lễ với Vu Thức Vy: “Tham kiến tiểu thư”
Vu Thức Vy gật đầu, dùng tay ra hiệu mời mọi người ngồi, sau đó mình cũng ngồi xuống, bình tĩnh tự nhiên đối mặt với ánh mắt của hơn một trăm người này.
Những người này là ông chủ hoặc quản gia của các cửa tiệm dưới tay nàng, chỉ trong một năm ngắn ngủi, từ hai tiệm là Vân Hương Lầu và Ngự Bảo Trai đã mở rộng ra cho tới hơn hai trăm cửa tiệm như hiện giờ, sòng bạc, tiệm quần áo, cửa hàng lương thực, tiệm cầm đồ…cứ vậy, nàng đã có trong tay quyền kiểm soát tất cả các ngành nghề kinh doanh ở kinh thành. Đương nhiên, điều này cũng có liên quan tới việc cướp mối làm ăn của Thượng Quan Diệp lần trước, cướp cửa tiệm của hắn, lại còn giảm giá, đem đất của hắn mua vào, dùng tiền của hắn để mua đất của hắn, Thượng Quan Diệp cũng vì chuyện này mà tức ói máu mấy lần.
Lưu ma ma thích nói chuyện nhất,cũng thích cười nhất, thấy Vu Thức Vy ngồi xuống rồi mà vẫn không nói gì, không nhịn nổi cất tiếng hỏi: “Không biết tiểu thư gọi chúng tôi tới đây, là có việc gì?”
Vu Thức Vy do dự một lúc, nghiêm túc nói: “Mọi người làm việc cho ta đều rất vất vả rồi, hôm nay mời mọi người tới đây, là muốn ban thưởng cho tất cả mọi người”.
Hàm Yên phía sau lập tức hiểu ý, đem hộp gấm đã chuẩn bị xong từ trước đó đặt lên bàn, sau khi mở hộp gấm ra, nhìn thấy bên trong có hai xấp ngân lượng rất dày, mỗi tờ đều có mệnh giá hàng nghìn lượng.
Hàm Yên chia cho mỗi người bọn họ năm nghìn lượng, đi hết một vòng, mười mấy vạn lượng cứ như thế mà chia ra.
Các chủ tiệm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không ngờ Vu Thức Vy vung tay lại hào phóng như vậy, số ngân lượng hàng tháng bọn họ nhận được cũng không đến một trăm lượng, một năm cũng chỉ được hơn một nghìn lượng, không ngờ phần thường lại hậu hĩnh như vậy, không kìm nổi sự cảm kích đối với Vu Thức Vy, lần lượt đứng dậy vái lạy, một người đàn ông trung niên ở trong đó nói: “Tạ ơn phần thưởng của tiểu thư, tiểu nhân sẽ cố hết sức, hoàn thành tốt công việc kinh doanh!”.
Tất cả mọi người cũng phụ họa theo: “tiểu nhân sẽ cố hết sức, hoàn thành tốt công việc kinh doanh”
Vu Thức Vy nhướn mày nhìn người đàn ông trung niên nói đầu tiên một cái, hắn có khuôn mặt vuông, người hơi béo, đáy mắt có sự nhanh nhạy thông minh của người làm ăn, cũng có lòng trung thành tuyệt đối, ngôn ngữ của hắn cũng không có chau chuốt, chẳng hạn nên nói những lời như: “Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi” còn được, đằng này ông ta chỉ nói cố hết sức hoàn thành tốt công việc kinh doanh, không kiêu ngạo cũng không nóng vội, là một người có tính cách khá điềm tĩnh.
“Mọi người có lòng như vậy chính là sự may mắn lớn nhất của ta, mời ngồi”.
Đợi sau khi mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, Vu Thức Vy lại nói tiếp: “Còn một việc nữa, ta muốn cùng mọi người thương lượng một chút, ta định mở rộng sản nghiệp ở Mạc Bắc, Tây Lương và cả Nam Cương, cũng giống như chúng ta hiện giờ, tiệm lương thực, sòng bạc, vân vân, đều phải được mở ra. Chỉ là người Mạc Bắc và Tây Lương, không phải người mình, cho nên ta muốn phái mười hai người trong số các vị ở đây, lần lượt đi tới Mạc Bắc, Tây Lương và Nam Cương, nắm giữ sự nghiệp ở đó, đặc biệt là ngành lương thực….”
Mọi người nghe xong, lần lượt đưa mắt nhìn nhau, không ngờ Vu Thức Vy lại muốn đem cả việc kinh doanh đồng thời đưa tới Mạc Bắc và Tây Lương, xa xôi vạn dặm như vậy, chắc chắn không phải là nói đùa.
Vu Thức Vy nhìn mọi người thì thầm bàn tán, nàng cho bọn họ thời gian suy nghĩ, sau đó hỏi lại: “Không biết vị nào muốn tự đề cử mình, tình nguyện đi tới những nơi đó?”
Lời vừa nói xong, người đàn ông trung niên vừa nãy nói đứng lên, chắp tay nói: “Tiểu nhân nguyện đi”.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn ta, không ngờ hắn lại tình nguyện rời khỏi nơi này đi tới nơi khác làm ăn.
Đáy mắt của Vu Thức Vy không có chút nào bất ngờ, chỉ hỏi: “Vị đại ca này nghĩ xong rồi sao? Chuyến đi lần này, e là trong vòng hai ba năm cũng chưa thể trở về đây được đâu”.
Người đàn ông đó gật đầu, vô cùng kiên định, nói: “Tiểu thư, tiểu nhân vốn dĩ chỉ là người bán bánh bao ở đầu phố, mỗi ngày chỉ có thể kiếm vài đồng ngân lượng, già trẻ lớn bé trong nhà thường ăn không được no, mặc không đủ ấm, lần đó vì đắc tội với tiểu ác bá của Kinh Triệu Doãn gia mà bị đập phá tiệm, là Hàm Yên cô nương, trong lúc tiểu nhân sa sút nhất liền ra tay giúp đỡ, mới có thể giữ lại mạng sống của già trẻ lớn bé trong nhà, tiểu nhân không biết nói những lời dễ nghe, chỉ có thể dốc toàn bộ sức lực để báo đáp lại ân đức của tiểu thư mà thôi”.
Vu Thức Vy gật đầu, hóa ra người trước đây Hàm Yên từng nhắc tới chính là hắn.
“Rất tốt, nếu ta nhớ không nhầm, ngươi là Lý Dũng phải không?”.
Người đàn ông nghe xong, thật thà cười nói: “Tiểu thư, tiểu nhân không phải là Lý Dũng, tiểu nhân là Ngô Dũng”.
“A? Ngô Dũng à….” Thật là xấu hổ quá đi!
“Ngô đại ca, hiện giờ trong tay ngươi đang quản lý cửa tiệm nào?
“Khởi bẩm tiểu thư, là tiệm lương thực”.
“Được, vậy ngươi đi Mạc Bắc”.
Lúc này, hai anh em sinh đôi ước chừng khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo thanh tú cũng đứng lên, nhất tề nói: “Tiểu thư, chúng tôi cũng nguyện đi, anh em chúng tôi từng nhận ân đức của Điểm Thúy cô nương”.
Tiếp theo, một phụ nữ trung niên tướng mạo thô kệch ngông cuồng cũng đứng lên nói: “Tôi là một góa phụ, có một đứa con trai, cũng không có gì đáng lưu luyến, tôi đem theo con cùng đi…”
Cuối cũng Vu Thức Vy cũng chọn xong mười hai người, bốn người do Ngô Dũng dẫn đầu đi Mạc Bắc, bên ngoài là kinh doanh, bên trong lại được Vu Thức Vy giao phó âm thầm xây dựng xưởng vũ khí.
Mà bốn người khác do một người đàn ông trung niên tên Trần Lượng dẫn đầu đi Tây Lương, bên ngoài là mua bán bên trong sẽ xây dựng một thị trường giao dịch ngầm, hay còn gọi là chợ đen.
Bốn người cuối cùng do người phụ nữ góa chồng kia dẫn đâu, đi Nam Cương, Bộ lạc ở Nam Cương rất đông, ngộ nhỡ bọn họ liên kết lại với nhau, cũng sẽ trở thành một lực lượng không thể xem nhẹ!
Trong một đêm, không ai biết Vu Thức Vy đã âm thầm thâm nhập vào các nước, đợi tới khi bọn họ phát hiện ra, lúc đó cũng đã muộn rồi, những lời này để sau hẵng nói!
Chớp mắt cũng đã qua nửa tháng, những ngày này Vu Thức Vy cũng được coi là an nhàn, ngoài việc luyện võ, thì chính là viết thư cho Hàn Giang Nguyệt, dạy Tiêu Li viết chữ vân vân.
Nàng để Tiêu Li ở bên cạnh mình, bởi vì Tiêu Li lớn lên có khuôn mặt giống hệt với Hàn Giang Nguyệt, cũng coi như là nhìn vật nhớ người.
Nửa tháng này, Vu Vinh Hoa cũng không tới tìm làm phiền nàng, bởi vì, sau ngày hôm đó, Vu Vinh Hoa liền bị Thượng Quan Diệp cấm túc. Bên ngoài khắp nơi đều là lời bán tán, mọi người đều nói Vu Vinh Hoa cậy được sủng ái liền sinh ra kiêu ngạo, được thế ức hiếp Vương phi và di nương trong phủ, thậm chí còn muốn chiếm lấy vị trí Vương phi. Lời bán tán xôn xao khắp nơi, do đó việc cấm túc của Thượng Quan Diệp rõ ràng là lẽ đương nhiên, công chính liêm minh, nên ngay cả Hoàng hậu muốn thả Vu Vinh Hoa, cuối cùng đều vì chịu không nổi những lời bán tán không căn cứ này mà từ bỏ!
Những lời đồn thổi như này, đương nhiên không thể thiếu sự nhúng tay của Vu Thức Vy được!
Ngày hôm nay, Vu Thức Vy trên người mặc một bộ đồ võ thuật rộng rãi màu đỏ, đang ở trong sân luyện võ, Hàm Yên từ bên ngoài đi tới, trên mặt mang một chút vẻ nặng nề, nói: “Tiểu thư, Hoàng hậu triệu kiến người”.
Vu Thức Vy thu lại chiêu thức, nụ cười thần bí kì dị “Bà ta cuối cùng không nhịn được nữa rồi, sửa soạn y phục cho ta, chúng ta chuẩn bị vào cung”.