Bốn người ở trong bụi cỏ hoang một lúc lâu, đều không nhìn thấy bất cứ động tĩnh gì khác, Điểm Thúy không nhịn được nghi ngờ, hỏi: “Tiểu thư, có khi nào người đó đã đi rồi không, một lúc lâu như vậy rồi cũng không quay lại, chắc là sớm đã đi khỏi đây rồi cũng nên”.
Tiểu Ninh cũng do dự nói: “Nô tì nghĩ có khả năng người đó đã đi khỏi đây rồi”.
Hàm Yên trong ba người là người thông minh nhanh nhẹn nhất, thấy Vu Thức Vy không động đậy, liền nhỏ giọng nói: “Đợi thêm chút nữa đi, có thể người đó vẫn muốn chắc chắn xem có phải chúng ta đi rồi hay chưa đó?”
Quả thật, sau khi đợi thêm một lúc nữa, một bóng người màu xám lén lút từ trong một cái sơn động nhỏ bên cạnh phần mộ của Vương thị đi ra, bởi vì màu y phục gần giống với màu đá, nên khi nãy Vu Thức Vy trong lúc chờ người không hề nhận ra.
Cô ta dòm trước ngó sau, cẩn thận từng chút một đi về phía trước phần mộ, đem lầu giấy và tiền giấy mà Vu Thức Vy vì đợi người mà vứt lại từng cái từng cái một cầm tới trước mộ của Vương Thị, tiếp tục đốt tiền giấy, tận tình khuyên bảo nói: “Nương nương, người xem, trong lòng của đứa trẻ này vẫn còn rất lương thiện , ngày giỗ của người cũng biết đốt tiền giấy cho người, người nói người có từng hối hận vì đối xử với đứa trẻ đó như vậy hay chưa?”.
Vu Thức Vy cách khá xa, không biết người đó đang nói cái gì, và cũng không nhìn rõ khuôn mặt của người đó, chỉ là mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, nàng ra hiệu cho ba người Hàm Yên, ý là bao vây người đó, ba người sau khi nhận lệnh, lập tức cúi thấp lưng xuống, nhanh chóng rời khỏi người Vu Thức Vy!
Châu bà bà lúc này vẫn đang đốt tiền giấy, nói chuyện hàng ngày, đột nhiên nghe thấy phía sau một giọng nói trong trẻo vang lên: “Ngươi là ai?”.
Châu bà bà giật mình quay đầu lại, vừa nhìn thấy sững sờ, bọn họ vẫn chưa đi?
Ba người Hàm Yên đứng đối diện nhìn người đốt giấy, bỗng chốc mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn người đó, tất cả đều bị dọa lùi về sau một bước: “Châu ma ma?”.
Điều này sao có thể chứ?
Châu ma ma không phải đã chết rồi sao?
Vu Thức Vy từ phía sau đi tới, hạ lệnh một tiếng: “Bắt lấy bà ta, không được để bà ta chạy mất”.
Ba người Hàm Yên lúc này mới kịp phản ứng lại, cố gắng đè lại sự sợ hãi ở trong lòng, cô một bên tôi một bên liền tóm chặt lấy Châu ma ma, khiến bà ta có mọc thêm cánh cũng khó mà chạy thoát được.
Vu Thức Vy tiền gần nhìn một cái, con ngươi bỗng chốc co lại, phản ứng giống hệt ba người Hàm Yên, cũng không thể tin được hít một hơi, kinh ngạc gọi một tiếng: “Châu ma ma?”
Châu ma ma không phải đã bị xử trảm rồi hay sao? Sao có thể còn sống được chứ?
Châu bà bà biết bốn người bọn họ đang hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không không, ta không phải Châu ma ma, ta là muội muội sinh đôi của tỷ ấy! Châu ma ma là tỷ tỷ ruột của ta!”.
“Muội muội sinh đôi?” Điểm Thúy lên giọng hỏi.
Ánh mắt Vu Thức Vy lấp lánh huyền ảo, giống như đang nghĩ tới những việc xảy ra trước đây, nhưng nghĩ mãi, cuối cũng vẫn nghĩ không ra Châu ma ma còn có một muội muội tới, lạnh lùng nói: “sao bà biết được hôm nay là ngày giỗ của Vương thị?”.
Châu ma ma chết trước cả Vương thị, không thể nào tự mình nói với bà ta được. Sau khi Vương thị chết, cũng là gia đinh trong nhà đem bà ta chôn cất qua loa ở đây, ngay cả bản thân nàng còn không biết, Châu thị này làm thế nào mà biết được?
Châu bà bà bị ánh mắt sắc bén của Vu Thức Vy nhìn đến ngay cả da đầu cũng siết chặt lại, ngại ngùng nói: “Ta nghe ngóng thông qua gia đinh của Vu Phủ”.
“Vậy vừa rồi sao bà phải trốn bọn ta? Nếu là tới đốt giấy, sao không rộng lượng một chút?”.
Nghe Vu Thức Vy hỏi về những vấn đề nhạy bén từng câu rồi lại từng câu hỏi, Châu bà bà có chút chống đỡ không được, tinh thần có chút lo lắng không yên, cười nói: “Ta chỉ là một bà lão nông thôn, sợ mạo phạm tới tiểu thư, cho nên không dám lộ mặt, vẫn mong tiểu thư tha tội”.
“Vậy sao?” Vu Thức Vy dường như hiểu rõ nhìn dáng vẻ trốn trốn tránh tránh của bà ta, lại luôn cảm thấy bà ta nhìn thấy nàng không phải là sợ hãi, mà là chột dạ: “Nếu đúng là như vậy, vậy tại sao trong đáy mắt ngươi lại đều là sự chột dạ, không dám ngẩng đầu lên nhìn ta một cái? Không lẽ ngươi có bí mật nào đó không thể nói cho người khác biết?”.
Châu bà bà nghe thấy những lời nói nói trúng tim đen này, không kìm được mà ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy một cái, vừa nhìn liền sững sờ.
Đây chính là đứa bé ngày đó sao?
Trong chớp mắt đã lớn như vậy rồi, bà đã từng ở trong mơ vô số lần mơ thấy dáng vẻ của đứa bé đó, mơ thấy nó từ trong một đống xương khô leo lên, trên người đều là máu tươi, trong tay vẫn còn cầm một con dao, đặt lên cổ bà chất vấn bà, tại sao lúc đầu không cứu nó thoát khỏi biển khổ…
Vu Thức Vy lúc này cũng không bỏ qua bắt gặp ánh mắt phức tạp để lộ ra trong mắt bà ta, nàng nhìn thấy ánh mắt của bà ta rất kì lạ, giống như bà ta đã từng gặp mình ở đâu đó, mà đáy lòng nàng lúc này cũng đang đấu tranh không ngừng, giống như đang do dự điều gì đó, nên nói hay không nên nói…..
Vu Thức Vy bỏ qua suy nghĩ còn lại, lạnh lùng hỏi: “Bà trước đây đã từng gặp ta rồi đúng không?”.
Ánh mắt của Châu bà bà ngưng lại một lát liền thừa nhận, nói: “Tỷ tỷ của ta là nô tỳ của Ngũ di nương, ta từng tới phủ một lần, cũng từng gặp qua tiểu thư một lần rồi”.
Khi đó, đứa bé chỉ mới mười bảy tuổi, hôm đó là một ngày tháng chạp trời rét đậm, nó ngồi ở trong sân lấy nước lạnh giặt quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lửng vì lạnh, bàn tay nhỏ cũng bị đông cứng lại, tỷ tỷ của bà ta cũng chính là Châu ma ma mà nó thường hay gọi lại đứng bên cạnh cầm roi đánh nó, đánh không một chút thương tiếc nào, cũng không có chút đau lòng nào, đánh đứa bé đó giống như đang đánh một con súc vật vậy.
Cảnh tượng đó cả đời này của bà cũng khó mà quên được, nó chỉ mới mười bảy tuổi, bọn họ sao lại có thể ra tay độc ác như vậy được chứ?
Từ sau lần đó, bà và chị mình cãi nhau một trận, đoạn tuyệt quan hệ tỷ muội, cũng từ đó cũng không gặp nhau thêm một lần nào nữa. Mãi cho tới mùa hè năm ngoái, khi bà đi tới Phủ Thái Sư muốn gặp tỷ tỷ của mình một lần, mới biết tỷ tỷ và Vương thị đều đã chết rồi, mà đứa bé năm đó luôn phải chịu khổ, chưa từng sống một ngày vui vẻ bỗng một bước hóa thành phượng hoàng, trở thành một nàng công chúa tôn quý.
Có lẽ ngay cả ông trời cũng nhìn không vừa mắt, cuối cùng để Vương thị và tỷ tỷ của bà phải chịu báo ứng, đồng thời cũng bù đắp lại cho đứa bé đó. Vương thị và tỷ tỷ của bà ngược đãi một đứa trẻ vô tội như vậy, bà biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bọn họ gặp báo ứng, bà biết chắc chắn sẽ có ngày đó.
Ngày hôm nay chính là ngày giỗ của Vương thị, bản thân bà cũng từng ở bên cạnh Vương thị vài ngày, cũng gọi là có chút tình nghĩa chủ tớ, nên bà tới đây thắp hương đốt tiền giấy cho Vương thị, không ngờ đứa trẻ này cũng đến.
Vương thị ơi Vương thị, người xem người đã gây ra nghiệp chướng gì, mà phải bỏ mạng sớm như vậy….
Vu Thức Vy nhìn thấy sự đồng cảm và thương xót lộ ra trong đáy mắt của bà ta, rồi lại nhìn thấy sự thăng trầm của cuộc đời và nỗi xót xa trong mắt bà ta, tim nàng đập mạnh một cái, giống như có cái gì đó bỗng nhiên xuẩt hiện trong đầu của nàng, rồi lại biến mất, nhanh tới mức nàng không thể bắt kịp, nhưng dường như vẫn còn lưu lại một ít trong tim nàng, cảm giác mãnh liệt này hiện lên giống y như thật ở trong ngực nàng!
“Tiểu tiện nhân, đồ hèn hạ, ngươi chính là đồ nghiệt chủng, đồ nghiệp chủng mà ai ai cũng ghét bỏ, mẫu thân của ngươi hận không thể giết chết ngươi, ha…ha….ha…. ngươi nhất định là đồ nghiệt chủng”.
Bên tai của Vu Thức Vy đột nhiên vang lên những lời của Đường Thục phi ngày hôm đó nói khi ở trong mật thất, giống như tiếng vọng ra từ u cốc, vang lên văng vẳng trong đầu nàng, nàng đột nhiên có chút kích động, buột miệng nói ra: “Ta không phải là con gái ruột của Vương Thị, đúng không?”.
Nói xong, Vu Thức Vy cười như điên như dại, nước mắt không thể nào khống chế được rơi xuống, nàng giống như người điên vậy, nàng lại cười và lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa: “Ta vốn dĩ không phải là con gái ruột của Vương thị, đúng không?”.
Ba người Hàm Yên bị bộ dạng này của Vu Thức Vy dọa cho một trận, Châu bà bà cùng bị sự điên dại trong đáy mắt của Vu Thức Vy làm cho sợ, định đem bí mật bà cất giấu trong lòng suốt bao năm nay nói ra, để cho những vướng mắc trong lòng bà từ đây cũng được giải thoát, nhưng không ngờ vừa mở miệng, trong dư quang liền nhìn thấy một đường mũi tên bắn tới, trong lúc bà chưa kịp phản ứng lại, mũi tên đã được nhắm bắn trúng ngực bà, vào đúng tim của bà.
Châu bà bà đau đớn, liền ngã xuống.
Ba người Hàm Yên bị tình huống bất ngờ này dọa tới mức thét lên một tiếng, lập tức chạy tới bên cạnh Vu Thức Vy, đứng chắn xung quanh nàng, chỉ sợ nàng sẽ bị thương.
Vu Thức Vy cũng bị tình huống này làm cho kinh sợ, đột nhiên quay đầu nhìn về nơi mũi tên được phóng ra, vừa hay nhìn thấy một bóng đen vụt qua, Vu Thức Vy quát lên một tiếng: “Ám vệ, mau đuổi theo cho ta”.
“Soạt soạt soạt” một loạt bóng đen xuất hiện, lập tức đuổi theo.
Vu Thức Vy vội vàng quỳ xuống bên cạnh Châu bà bà, kiểm tra mạch và hơi thở của bà, trong lòng bỗng bị đè xuống, bà ấy bị trúng phải kịch độc, không thể cứu vãn được nữa rồi!
Mà cơ thể của Châu thị cũng bắt đầu co giật, mắt trắng trợn, không nói lên lời, Vu Thức Vy nhìn tình hình trước mặt, vội vàng rút châm bạc ra, đâm lên vài huyệt vị trên người Châu bà bà, tạm thời giúp bà ta phục hồi được ý thức trong chốc lát.
Vu Thức Vy nắm chặt Châu bà bà, hỏi: “Châu thị, bà vẫn chưa nói cho ta biết, dốt cuộc ta có phải con gái của Vương thị hay không?”.
“A….A….” Châu thị muốn nói gì đó, nhưng phát không ra tiếng, độc này quá mạnh rồi, căn bản không muốn để cho bà ta có cơ hội mở miệng nói ra chân tướng.
Là ai? Là ai không muốn để nàng biết chân tướng sự việc?
Vu Thức Vy hít một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, giọng run rẩy nói: “Bà nghe tôi nói, không còn nhiều thời gian nữa rồi, bà chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được”.
Châu thị gật đầu, đồng ý.
Vu Thức Vy nghiêm túc hỏi: “Ta có phải là con gái của Vương thị hay không? Phải thì bà gật đầu, không phải thì bà lắc đầu!”.
Châu thị cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, lắc đầu, nói với nàng, nàng không phải là con gái của Vương thị, tiếp sau đó, Châu bà bà phun ra một ngụm máu đen, trút nốt hơi thở cuối cùng rồi cũng bỏ mạng!