Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44286

“Vệ thái y vì sao còn chưa tới?” Hoàng đế có chút bực tức hỏi.

Nghe vậy, Lục An liền bước ra ngoài vén rèm châu ngũ sắc mã não lên, khẽ nói: “Cũng sắp đến rồi, ngài ấy luôn đến bắt mạch vào canh giờ này... “

“Vệ thái y đến…”

Đang nói, một tiếng nói lanh lãnh kéo dài chợt vang lên.

Ngay sau đó, một lão già mặc triều phục màu xanh bước vào, tay mang theo rương y dược, thần sắc phức tạp.

Lục An nghênh đón, nói: “Ái chà chà, Vệ thái y, nô tài mong ngày mong tháng, cuối cùng người cũng đến.”

Vu Thức Vy gật đầu, nghiêm nghị nói, “Lục công công quá lời, hạ quan trên đường vướng bận một chút chuyện, cho nên đến trễ.”

“Vi thần bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng hôm nay cảm thấy long thể đỡ hơn chưa?”

Hoàng đế sắc mặt vẫn tái nhợt, hữu khí vô lực nói: “Trẫm đây là tâm bệnh, nhất thời không thể khỏe được, ngươi cứ tận tâm điều trị cho trẫm là được.”

Vu Thức Vy cung kính quỳ gối bên cạnh long sàng, lấy ra một tấm khăn trắng, khoác lên trên cổ tay hoàng đế, “Mạch tượng hoàng thượng vẫn còn yếu, người cần phải bảo trọng thân thể mới được.”

“Ôi…” Hoàng đế thở dài, ánh mắt chứa đựng tang thương, “Trẫm đã hai lần chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tuy là hoàng đế, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một phàm nhân... “

Vu Thức Vy lắng nghe, tâm như như đá tảng, ánh mắt không vui cũng không buồn. Xưa nay hoàng tộc vốn bạc tình bạc nghĩa, ông ta thân là hoàng đế, trong lòng ắt hiểu rõ hơn ai hết. Kiếp trước nàng đã từng là hoàng hậu, nên cũng đã quá hiểu sự tình.

Thân tình, thiện ác, sinh tử, chỉ là một khái niệm trong cuộc tranh quyền đoạt vị!

Hoàng vị, quyền lợi, bá nghiệp thành bại trước nay đều phải hi sinh rất nhiều người, nên cũng không có gì đáng đồng tình.

“Hoàng thượng, thần trên đường đến đây đã gặp một chuyện kỳ quái.”

Hoàng đế thu hồi ánh mắt bi thương, quay đầu nhìn về phía Vu Thức Vy, thấy nàng sắc mặt nghiêm trọng nên tinh thần không khỏi dao động, “Chuyện gì kỳ quái?”

Vu Thức Vy chắp tay, giọng khàn khàn, biểu hiện chút do dự, “Vi thần... nghe được một bài nhạc thiếu nhi đám trẻ con truyền xướng với nhau trên phố, thần nghe cảm thấy vô cùng kinh ngạc.”

“Nhạc thiếu nhi gì?”

“Hồi hoàng thượng, ca từ là: Con ngựa nhảy, con ngựa chạy, hoàng gia sớm muộn tiêu tùng. Đế vương tinh, tử vi chiếu, Cửu U sánh vai trường nhật nguyệt... “

Cái gì?

Cửu U sánh vai trường nhật nguyệt?

Hoàng đế chấn động, đột nhiên đứng thẳng người lên, bất ngờ nhìn Vu Thức Vy, “Ngươi nghe bài ca này ở đâu?”

“Hồi hoàng thượng, khi thần đến một hẻm nhỏ thành tây thì nghe được mà không chỉ nghe một lần…”

Xoảng, một tiếng vỡ vang lên từ dưới chân Vu Thức Vy, mảnh vụn đồ sứ văng tứ tung lên đôi hài nàng. Nàng hơi biến sắc, quỳ xuống, sợ hãi hô to, “Hoàng thượng bớt giận, là thần đã nhiều lời.”

Lục An cũng kinh hãi quỳ xuống, “Hoàng thượng bớt giận, chuyện này đợi điều tra rõ ràng...”


“Im ngay, các ngươi hết thảy im hết cho trẫm. Trẫm không tin, một chữ cũng không tin!”

Ngay lúc này, Tiểu Huyền Tử phía ngoài đột nhiên chạy vào, phục trên đất, bẩm báo: “Hoàng thượng, Nhạc thái sư nói có chuyện quan trọng xin cầu kiến!”

Hoàng đế trầm lại, “Truyền.”

Nhạc Lâm cũng mặc bộ triều phục màu xanh, thân đeo ngọc bội, nghiêm cẩn cung kính, “Vi thần khấu kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Hoàng đế giơ tay lên, “Nhạc thái sư vào cung lúc này có chuyện gì quan trọng?”

Nhạc Lâm nhìn thoáng qua Lục An và Vu Thức Vy, cúi đầu nói: “Mời hoàng thượng cho lui tả hữu.”

Hoàng đế thấy ông ta trịnh trọng như thế liền khoát tay áo, “Các ngươi đi xuống trước đi.”

“Vâng!”

Bên trong tẩm điện yên tĩnh chỉ còn hai người là hoàng đế và Nhạc Lâm. Hoàng đế dựa đầu về sau, “Nhạc ái khanh, chuyện gì mà cần lui tả hữu?”

“Hồi hoàng thượng, vi thần mới nhận được mật báo, nói Nhiếp chính vương từ lâu đã tự mình chế long bào, giấu ở mật thất phủ Nhiếp chính vương!”

Long... bào?

Hai chữ nghe như tiếng sét giữa trời quang đánh ầm ầm vào đầu làm hoàng đế vô cùng kinh ngạc, mọi suy nghĩ đều biến mất. Khi kinh ngạc qua đi, sắc mặt hoàng đế trầm xuống, “Ái khanh, mật báo đã tra rõ là ai báo chưa?”

Nhạc Lâm quỳ xuống, hổ thẹn, “Vi thần vô năng, chưa thể tra được mật báo này là do ai báo, người báo chỉ để lại cái này...”

Nói xong, Nhạc Lâm lấy một vật từ trong ngực ra đưa cho hoàng đế.

Hoàng đế xem xét, gương mặt thêm biến sắc, vì cái này không phải gì khác mà chính là một mảnh của long bào. Đường kim hoa văn kia ngài là người rõ hơn ai khác, chính thật long bào!

“Điều tra Nhiếp chính vương phủ cho trẫm!”

“Vi thần tuân...”

Chữ “Mệnh” vẫn chưa kịp thốt ra thì một giọng nói lanh lãnh bên ngoài lại vang lên, “Hoàng thượng, Hình bộ Trương đại nhân cầu kiến!”

Hoàng đế mắt sáng lên, “Truyền.”

Hình bộ Trương đại nhân run run rẩy rẩy đi vào trong điện, quỳ rạp xuống trước mặt hoàng đế, “Thần khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế.”

“Trương ái khanh vội vã như thế là đã xảy ra chuyện gì?”

Trương đại nhân mồ hôi đầm đìa, ông ta lau qua một cái, nơm nớp lo sợ nói: “Hoàng thượng, là Vu Thức Vy! Ả ta vốn chưa chết, ả đến Hình bộ, không chỉ đại khai sát giới, giết tất cả lính canh ngục mà còn luôn mồm tự xưng chính ả là chủ mưu cho tất cả, hoàng thượng... hoàng thượng nếu có bản lĩnh thì cứ đến giết ả ta!”

“Hỗn xược!” Hoàng đế quát lớn một tiếng, thầm nghĩ: Vu Thức Vy sao có thể làm ra những chuyện ngu xuẩn cuồng vọng như thế trong lúc quan trọng này, tuyệt đối không thể!

“Trương ái khanh chính mắt thấy ả Vu Thức Vy kia giết sạch tất cả lính canh ngục à?”

Nhạc Lâm cũng phụ họa thêm, “Trương đại nhân phải chăng đã xác định được người đó chính là Vu Thức Vy?”


Trương đại nhân biến sắc, nói rõ: “Hồi hoàng thượng, không có, thần cũng không tận mắt chứng kiến nhưng các thị vệ đã chính mắt nhìn thấy Vu Thức Vy, cho nên tuyệt đối không nhầm lẫn!”

Hoàng đế trầm lặng một hồi, trong đầu hiện lên một cái tên, chẳng lẽ là nàng ta?

Nếu thật sự là nàng ta, vậy tại sao nàng ta muốn đổ hết tội lỗi lên người Vu Thức Vy?

Không phải Vu Thức Vy là muội muội của nàng ta sao?

Nàng làm như thế, Bách Lý thế gia sẽ có thái độ thế nào?

Ông đang lo Vu Thức Vy núp trong bóng tối thì nàng ta cũng hết cách, lần này có lẽ là cơ hội tốt ngàn năm một thuở!

Nghĩ đến đây, hoàng đế quát lớn: “Lục An, truyền ý chỉ trẫm, treo thưởng truy nã Vu Thức Vy, ai bắt được đến thiên lao lĩnh thưởng.”

Nhạc Lâm bước lên, gấp gáp nói: “Hoàng thượng không thể được, ả Vu Thức Vy kia, hai tháng trước cũng đã chiêu cáo thiên hạ, chết do bệnh đậu mùa, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện, dân chúng tất sẽ sinh nghi, Bách Lý thế gia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.”


Lúc đầu, hoàng đế không để tâm lắm nhưng càng nghe sắc mặt ngài lại càng cứng đờ, Bách Lý thế gia... nổi danh bao che tội lỗi thế gia, Đại Chu Cơ Thị là hậu thuẫn của bọn chúng, Vu Thức Vy lại là hậu duệ của Cơ Thị, hành động lần này của ông vô tình sẽ đối đầu với Cơ thị...

Sau khi cân nhắc lợi hại một hồi, hoàng đế lại nói: “Lục An, quay lại, việc này coi như thôi.”

Lục An đã đi được mấy bước, nghe vậy liền quay lại, vẻ mặt hiện rõ sự bất đắc dĩ với Vu Thức Vy, nói: “Nô tài biết là sẽ như vậy mà!”

Vu Thức Vy nhàn nhạt khóe miệng, mỉm cười, “Lục công công thần cơ diệu toán, chẳng trách sao có thể ở bên cạnh hoàng thượng lâu như vậy.”


Lục An mặt đỏ lên, nói: “Nô tài thần cơ diệu toán gì chứ, chẳng qua ở trong cung cũng lâu, cũng học được cách ước đoán lòng người mà thôi.”


“Công công, ước đoán lòng người cố nhiên là chuyện tốt, nhưng có khi sẽ biến thành chuyện xấu, công công thân là thái giám tổng quản, vị trí này rất nhiều người dòm ngó đến, vẫn là phải vẫn cẩn thận thì tốt hơn.”

Lục An chắp tay, cúi đầu nói: “Đa tạ Vệ thái y nhắc nhở.”

“Điều nên làm, xin cáo lui.”

Bên trong tẩm điện, hoàng đế lòng đã ra quyết sách, lại nói: “Trương đại nhân, ngươi âm thầm đi bắt Vu Thức Vy.”

“Vâng, thần lập tức đi làm.”

Đợi Trương đại nhân rời đi, hoàng đế lại nói với Nhạc Lâm: “Chuyện long bào giao cho ngươi xử lý, về lý do điều tra chắc không cần trẫm dạy ngươi chứ?”

Nhạc Lâm gật đầu, “Vi thần đã rõ, hoàng thượng chờ tin tức của vi thần, thần xin cáo lui.”

Màn đêm buông xuống, Nhạc Lâm đột nhiên dẫn Ngự Lâm quân hùng hổ xông vào phủ Nhiếp chính vương, áp chế tất cả gia đinh, rồi đến sảnh chính của phủ Nhiếp chính vương gặp Trữ Tuyết công chúa.”

“Thần, Nhạc Lâm, bái kiến vương phi nương nương!”

Trữ Tuyết công chúa sắc mặt u tối, nhìn Nhạc Lâm nói: “Thái sư đại nhân, ngươi mang theo Ngự Lâm quân hùng hổ xông vào vương phủ là có ý gì?”

“Vương phi nương nương bớt giận, vi thần phụng chỉ bắt Vu Thức Vy, thấy ả ta biến mất ở hậu viện Nhiếp chính vương phủ, cho nên thần cả gan vào kiểm tra, xem xem có phải ả Vu Thức Vy kia đã xâm nhập vào trong vương phủ không.”

“To gan!” Trữ Tuyết công chúa vỗ bàn một cái, lông mày dựng đứng, “Vương phủ là nơi ngươi muốn lục soát là có thể lục soát sao? Còn chuyện Vu Thức Vy đã hại Nhiếp chính vương vào thiên lao, bổn vương phi hận không thể lăng trì xử trảm ả thì làm sao ả dám trà trộn vào trong phủ Nhiếp chính vương? Ngươi đang đùa đấy à?”

Nhạc Lâm chắp tay, chân thành nói: “Thần không có nói đùa, thường nói, chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cho nên có khả năng ả Vu Thức Vy kia cố tình ẩn nấp ở phủ Nhiếp chính vương, bởi vì người phủ Nhiếp chính vương rất hận và muốn giết chết ả. Vì vậy cơ bản họ sẽ không ngờ ả ta lại có gan trà trộn vào phủ Nhiếp chính vương. Vương phi nương nương, người không thể không đề phòng!”

Trữ Tuyết công chúa nhíu chặt mày, cảm thấy do dự, bởi lời Nhạc Lâm nói không phải không có lý, nàng phái rất nhiều người đi tìm Vu Thức Vy nhưng chỉ biết ả lúc này không có ở Mẫn Thân vương phủ, mà lại không biết ả đang ở nơi nào. Nàng bắt đầu suy nghĩ theo hướng Nhạc Lâm nói, chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất...

“Thái sư nói chí phải, các người nghe lệnh, không được làm phiền thái sư tìm kiếm phản tặc!”

“Vâng thưa vương phi!”

Nhạc Lâm cúi đầu nói: “Vương phi nương nương lấy đại cuộc làm trọng, lão phu bội phục. Người đâu, lục soát cẩn thận, không được bỏ sót bất cứ cái gì khả nghi.”

“Vâng thưa thái sư đại nhân.”

Ngự Lâm quân tản ra, lục soát khắp nơi trong Nhiếp chính vương phủ, một lúc sau, tất cả Ngự Lâm quân tập kết lại, “Hồi đại nhân, không phát hiện người nào khả nghi.”

“Ti chức bên này cũng không có phát hiện gì.”


Trữ Tuyết công chúa lạnh lùng cười, “Nếu đã không có, vậy đại nhân có thể đi được rồi chứ?”

“Báo, thái sư đại nhân, phát hiện một vật!”

Một giọng nói vang lên từ trong bóng tối, chớp mắt hắn đã đến trước mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK