Ngày hôm sau, Vu Thức Vy từ sớm đã đến quân trướng của Nguyên soái, một thân tiên hồng khải giáp, ngọc quan buộc tóc, hào sảng tuấn lệ: “Mạt tướng bái kiến nguyên soái”
Cố Ngọc ngồi trước bàn, ánh mắt từ địa đồ hỏa long quan ngước lên, lộ ra một nụ cười: “Vu tướng quân, bổn soái biết ngươi cả đêm không ngủ, có phát hiện được gì không?”
Vu Thức Vy hành lễ, nghiêm túc nói: “Hồi bẩm nguyên soái, Mạt tướng phát giác, kẻ này từ sớm đã không phải là người sống, không có nhịp tim, không có mạch đập, huyết dịch màu đen, còn vô cùng lạnh, chắc chắn là đã chết được nhiều năm”
“Cái gì? Đã chết nhiều năm?” Cố Ngọc sắc mặt khẽ biến: “Cái gì gọi là đã chết nhiều năm? Điều này có nghĩa là gì?”
Vu Thức Vy sắc mặt bình thản, từng câu từng chữ phát ra rõ ràng: “Hồi bẩm nguyên soái, chữ như thế nào, chính là ý nghĩa như vậy”
Đáy mắt của Cố Ngọc sa sầm lại: “Ý của người là “hoạt tử nhân(2)”?”
“Mạt tướng nghe nói trên đời này có một loại cổ trùng, có thể cải tử hồi sinh, nhưng cái giá của hồi sinh chính là, chết không chết, sống cũng chẳng phải là sống!”
“Chết không chết, sống cũng chẳng phải là sống....”
Cố Ngọc lập lại lời nói của Vu Thức Vy, trong đầu không ngừng văng vẳng chín chữ đó, nghĩ đi nghĩ lại, đáy mắt bỗng nhiên lóe sáng: “Bổn soái nghe nói, Hoàng thất Tây lương có một loại tử sĩ, bách độc bất xâm, đao thương bất nhập, bất khả chiến bại, không phải là việc vô cùng quan trọng, tuyệt đối không được động dùng đến chúng, không biết là kẻ hôm qua, có phải là tử sĩ của Hoàng thất Tây lương?”
Vu Thức Vy đáy mắt lóe sáng: “Ý của Nguyên soái là, Tây lương muốn làm nhiễu loạn quân tâm của quân ta?”
Cố Ngọc có chút đăm chiêu: “Không, Bổn soái nghĩ không thể chỉ đơn giản là vậy, nếu như quả thật chỉ là muốn làm nhiễu loạn quân tâm, căn bản không cần dùng đến tử sĩ, hơn nữa đây chỉ là suy đoán của bổn soái, tử sĩ Tây lương cũng chỉ là truyền thuyết, cuối cùng có thật hay không, vẫn còn phải kiểm chứng”
Vu Thức Vy nhàn nhạt nói: “Nguyên soái nói chí phải, nhưng những tên tử sĩ này uống máu người ăn thịt người, hôm qua không ít tướng sĩ mà chính mắt nhìn thấy, chúng ta phải làm thế nào để bình ổn quân tâm?”
Quân tâm?
Cố Ngọc gật gật đầu: “Việc này quả thật là một vấn đề hệ trọng”
Việc đêm qua không ít tướng sĩ đã chính mắt nhìn thấy, nếu như đem chân tướng nói ra, nhất định sẽ khiến chúng tướng sĩ hoảng sợ, khiến quân tâm đại loạn. Nếu như không nói, vậy thì phải dựng nên một câu chuyện như thế nào mới có thể khiến chúng tướng sĩ tin phục?
Cố Ngọc trong một lúc không nghĩ ra được biện pháp nào, liền nhìn về phía Vu Thức Vu: “Vu tướng quân cảm thấy việc này nên giải quyết thế nào?”
Vu Thức Vy chấp tay, khuôn mắt hiện ra một tia thâm ý: “Hồi bẩm Nguyên soái, Mạt tướng trúng phải cổ độc, trong đầu hoàn toàn không theo khống chế, nghĩ không ra được biện pháp nào, xin Nguyên soái giáng tội”
Trúng phải cổ độc?
Hoàn toàn không theo khống chế?
Cố Ngọc nghi hoặc nhìn về phía Vu Thức Vy, nhìn thấy thâm ý trong đôi mắt sâu thẵm đó, bất giác liền hiểu ra, ngửa mặt bật cười: “Ha ha ha... Vu Tướng quân nếu như đã trúng phải cổ độc, vậy thì hãy lui về nghỉ ngơi cho thật tốt”
Vu Thức Vy nhìn hắn hiểu ra vấn đề nhanh như vậy, bất giác khẽ mỉm cười: “Vậy mạt tướng xin lui về quân trướng nghỉ ngơi”
Cố Ngọc cũng theo đó mà bước ra quân trướng, tiếng trống nổi lên, binh sĩ lập tức tập kết tại thao trường.
“Chúng tướng sĩ, sự tình đêm qua, bổn soái đã tra ra chân tướng, là địch quân Tây lương, không chút tình người mà hạ cổ độc với người của bọn chúng, điều khiển người của bọn chúng ra tay với huynh đệ của chúng ta, nhằm khiến quân tâm ta nhiễu loạn. Chúng tướng sĩ, bọn chúng ngay cả người của bọn chúng cũng không tha, các ngươi nói bọn chúng có đáng chết không kia chứ? Nếu như bởi vì việc này khiến quân ta hoang mang lo sợ, quân tâm dao động, vậy có phải là đã trúng kế của bọn chúng rồi hay không! Cho nên, chúng ta tuyệt đối không được cảm thấy sợ hãi, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, chúng ta tuyệt đối sẽ không e sợ thủ đoạn hèn hạ của bọn Tây lương.”
Thái tử phụ họa nói: “Nguyên soái nói chí phải, chúng ta đều là nam tử hán đỉnh thiên lập địa của Đại Vân triều, tuyệt đối sẽ không vì chút thủ đoạn của địch quân mà hoảng sợ!”
Chúng tướng sĩ nghe thấy những lời này, cảm thấy trong lòng hừng hức đấu khí, giơ cao binh khí gầm lên: “Chúng ta tuyệt đối sẽ không e sợ bọn chúng, tuyệt đối không e sợ bọn chúng.....”
Bên trong quân trướng, Vu Thức Vy vừa nhận được mật thư báo Thượng Quan Cửu U đã thôn tính được Đột quyết, trở thành bá vương bắc phương, sau đó liền nghe được tiếng trống cùng thanh âm hô hào của chúng tướng sĩ, trong lòng liền cảm thấy an tâm.
Quân tâm đã được bình ổn, sĩ khí dâng cao, Cố Ngọc quả thật không khiến nàng phải thất vọng.
Chỉ là gần đây Vu Nhậm Hoằng có chút kỳ lạ, cho đến nay hoàn toàn không có chút động tĩnh gì, cũng không thấy tại thao trường bày binh bố trận, giống như chỉ là muốn phòng thủ biên cương, hoàn toàn không có ý muốn giao tranh.
Vu Thức Vy cảm thấy vô cùng kỳ quặc: “Lẽ nào Vu Nhậm Hoằng muốn dùng kế Dĩ vật đãi lao (3)?
Cẩm Thư bên cạnh một thân bạch y, một tay cầm binh thư, một tay phất phơ quạt, nở nụ cười như gió xuân: “Tướng quân, theo ta được biết, bọn họ không phải là không có động tĩnh gì, chỉ là trong lúc phát sinh động tĩnh, ngươi hoàn toàn không biết mà thôi!”
“Ta không biết?” Vu Thức Vy có chút bất ngờ mà nhìn Cẩm Thư: “Thám tử của ta luân lưu mà giám sát quanh quân doanh của địch quân, nếu như có động tĩnh gì, sao có thể không biết được chứ? Cuối cùng bọn chúng đã dùng kế Ám độ trần thương (1) gì chứ?”
Cẩm Thư nở một nụ cười cao thâm khó đoán: “Tướng quân, sao không đích thân vào quân doanh của kẻ đích mà nhìn một chút?”
Ý của hắn là nàng không vào hang cọp, sao bắt được cọp con!
Vu Thức Vy sau một hồi suy nghĩ, cảm thấy quả thật là nên đến đó xem đã phát sinh việc gì, liền nói: “Đêm này là hai mươi lăm, gió lộng đêm đen, đúng là một ngày hoàng đạo....”
Vừa chớp mắt trời đã vào đêm, đêm đen như mực, giơ tay không nhìn thấy năm ngón, chỉ nghe thấy tiếng gió rít rào mà truyền đến, tấm màn của quân trướng không ngừng phất phơ theo gió.
Vu Thức Vy một thân Dạ hành y, mặt che hắc diện sa, giống như một con mèo mà nhẹ nhàng đáp ngoài doanh trướng của Tây Lương, ở phía sau nàng, là một nam tử thân hình cao to đồng dạng một thân dạ hành y, cúi thấp người, theo sát phía sau Vu Thức Vy, ý muốn bảo hộ nàng ta.
Vu Thức Vy quay đầu lại làm một động tác tay ra hiệu nàng tiến vào trước, sau đó trong chớp mắt, liền đáp xuống kế bên một quân trướng.
Lúc này đây, vừa hay có một đội tuần tra đi đến, tiếng bước chân đều đặn truyền đến.
Vu Thức Vy cùng Lạc Thanh Phong thoáng nhìn nhau, làm một động tác cắt cổ, sau đó đột nhiên giơ tay ra, bắt tên lính tuần tra đi ở cuối cùng , đánh hắn ngất đi, Lạc Thanh Phong nhìn thấy vậy, cũng nhanh như gió mà giơ tay ra, đánh ngất tên binh sĩ vừa phát hiện ra bọn chúng mà muốn hô lên, sau đó không một tiếng động mà mang chúng qua một bên, hai người tìm một nơi ẩn mật, nhanh chóng mặc vào quân phục của kẻ địch.
Sau khi đã hoán đổi xong, hai người mới đường hoàng mà bước ra ngoài, trực tiếp bước vào một trong những quân trướng.
Sau khi hai người tiến vào, liền nén lại khí tức, sợ làm tỉnh giấc các binh sĩ đang ngủ say, nhưng không ngờ rằng, bên trong quân trướng không một bóng người, làm có có tướng sĩ nào, ngay cả một cọng lông cũng không có, trống huơ trống hoắc.
Vu Thức Vy có chút kinh ngạc, tướng sĩ của Tây lương đã đi đâu cả rồi?
“Tiểu thư, không có người, chúng ta phải làm sao?”
Trong bóng tối, Vu Thức Vy mi tâm nhíu chăt, nhàn nhạt thốt ra một chữ: “Đợi”
Bọn chúng hiện giờ không có mặt ở đây, nhưng thế nào cũng phải quay lại!
Lạc Thanh phong vén lên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, lạnh lùng nói: “Bây giờ đã quá nửa đêm, không biết bọn chúng khi nào mới quay trở về”
“Một ngày không quay về thì đợi hai ngày, hai ngày không quay về thì đợi ba ngày...”
Lại một canh giờ trôi qua, trong lúc Vu Thức Vy cùng Lạc Thanh Phong đang có cảm giác mơ màng, bên trong doanh trướng liền truyền đến một trận thanh âm kỳ lạ, giống như có cơ quan nào đó đang khởi động, sau đó liền nhìn thấy mặt đất tách ra làm hai, từ bên dưới leo lên khoảng ba mươi tên binh sĩ”
Cho đến khi tên cuối cùng leo lên mặt đất, cánh cửa mật đạo lại nhanh chóng đóng lại.
Vu Thức Vy cùng Lạc Thanh Phong thần không biết quỷ không hay mà nấp bên ngoài quân trướng, tìm một góc có thể nhìn hết được toàn cảnh bên trong quân trướng, sau khi mật đạo đóng lại, đám tướng sĩ bắt đầu cởi ra khải giáp, một trong số chúng cười đùa nói: “Mấy ngày nay, chúng ta không ngừng luyện Hôn thiên ám địa trận, tin chắc rằng không lâu sau liền có thể rửa sạch mối nhục trước, đánh bại quân Đại Vân .
“Ngươi nói rất đúng, tướng quân quả là bậc kỳ tài tái thế, mới có thể bày ra được một trận pháp ảo diệu như vậy, đúng là khiến chúng ta bội phục sát đất”
“Đúng vậy, tướng quân lần trước chiến bại, chẳng qua là do nữ tướng của đối phương dùng quỷ kế để đánh lừa chúng ta, khiến chúng ta rối loạn quân tâm, lần này, tin chắc rằng tướng quân đã sớm có đề phòng, tuyệt đối sẽ không mắc mưu của ả yêu nữ đó nữa!”
Vu Thức Vy nghe xong tức đến sa sầm mặt, Vu Nhậm Hoằng cuối cùng đã đem nàng bôi đen đến như thế nào rồi?
Nhưng, Hôn thiên ám địa trận là gì?
Ý chỉ trận pháp chỉ có thể pháp huy tác dụng khi về đêm?
Vu Thức Vy nhìn về phía Lạc Thanh Phong, sau đó làm một động tác tay ra hiệu tản, hai người liền lập tức rời khỏi quân doanh của Tây lương.
Đợi đến lúc sắp đến Trầm minh quan, phía sau bỗng truyền đến một trận thanh âm quái dị, nhanh như thiểm điện (4), chỉ trong phút chốc liền đã vượt qua bọn họ, hướng về phía quân doanh của Đại Vân.
Khi lũ người đó lướt qua, Vu Thức Vy bỗng ngửi được một mùi quen thuộc, bên trong băng lãnh mang một chút hôi thối, nàng đã gặp qua mùi này, hơn nữa còn là vào tối hôm qua, đó là mùi của hoạt tử nhân!
Tệ rồi
Vu Thức Vy thầm kêu trong lòng hỏng bét,vội vàng nói: “Lạc Thanh Phong, chặn bọn chúng lại, việc ăn thịt người vào đêm qua cùng hai ngày trước, chính là do đám người này gây ra, mau đuổi theo, nếu còn chậm trễ sẽ gây nên thiệt hại vô cùng nghiêm trọng!”
Lạc Thanh Phong nhìn thấy Vu Thức Vy hoảng hốt như vậy, không dám chậm trễ, liền lập tức thi triễn khinh công đuổi theo, thanh âm theo gió truyền đến: “Thuộc hạ nhất định sẽ chặn được bọn chúng”
Vu Thức Vy không chút nào dám buông lỏng, liều mạng mà thi triễn công phu của mình, đuổi theo sau Lạc Thanh Phong, vội vàng la to: “Bọn chúng bách độc bất xâm, đao thương bất nhập, chỉ có cách chặt đầu bọn chúng, mới có thể đem chúng vào con đường chết”
“Tuân lệnh, tiểu thư, thuộc hạ nhất định sẽ lấy hết đầu của bọn chúng!”
Lạc Thanh Phong nhanh như một cơn gió mà đuổi theo, cuối cùng cũng có thể trước một khắc bọn hoạt tử nhân tiến vào quân doanh, mà chặn đứng đường đi của bọn chúng, sau đó liền giơ đao, một đao liền chém bay đầu tên hoạt tử nhân cách hắn gần nhất.
Hoạt tử nhân sau khi bị chém bay đầu, co quặp dưới đất một chút, cơ thể liền cứng đơ, triệt để không còn chút phản ứng, mà đầu của hoạt tử nhân đó cũng như quả bóng, lăn lông lốc đến bên chân của một trong đám hoạt tử nhân còn lại.
Bọn chúng khuôn mặt không chút biểu cảm mà nhìn lấy, trong đôi mắt màu xám trống rỗng đó không có một chút hoang mang giận dữ nào, giống như việc chặt đầu của đồng bọn chúng, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến chúng vậy.
Cũng đúng, bọn chúng không còn chút nhân tính, sao có thể quan tâm được gì khác kia chứ?
Không chút do dự, Lạc Thanh Phong tiếp tục tấn công, ngăn cản bọn chúng tiến vào quân doanh của Đại Vân!
(1) Kế thứ 8 trong 36 kế: chọn con đường cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới
(2) Người đã chết nhưng vẫn có thể cử động
(3) Kế thứ 4 trong 36 kế lấy nhàn rỗi đối phó nhọc nhằn: trong chiến đấu dùng thế thủ bồi dưỡng lực lượng, chờ quân địch mệt mỏi mới tấn công
(4) Điện xẹt