Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44364
Một trò cười mà thôi….trò cười mà thôi….mà thôi…..
Giọng nói trong suốt giống như tiếng gió trong u cốc, không ngừng vọng lại vào tai của Diệp Hoàng hậu, vốn dĩ bị điên trong ánh mắt ảm đạm bắt đầu từng chút từng chút một trở lên rõ ràng hơn, cuối cùng cũng khôi phục lại ánh sáng ban đầu.
“Ngươi….Không phải là con gái ta….” Diệp hoàng hậu kích động nói
Vu Thức Vy một tay đẩy bà ta, từ trên cao nhìn xuống: “ta đương nhiên không phải con gái bà, ta mà là con gái bà, thì đó mới là chuyện bi ai lớn nhất của ta trong suốt cuộc đời này”.
Diệp Trường Công chúa không để ý tới sự cản trở của Cố Ngọc, vội vàng chạy tới trước mặt của Vu Thức Vy, cầu xin: “Vu Thức Vy, mẫu hậu của ta biết sai rồi, sự thật như vậy cũng đã đả kích người tuy sống nhưng chẳng khác gì đã chết, ngươi không cần phải tranh cãi với người nữa, có được không?”.
Trong ánh mắt của Vu Thức Vy không có chút ấm áp nào, hỏi ngược lại: “Diệp Trường công chúa, hôm nay ta vẫn còn đứng ở đây, công chúa tới cầu xin ta tha thứ cho bà ta, nếu là ta bị bà ta hại chết, lúc đó phải nói như nào? Người sẽ đòi lại công bằng cho ta hay sao?”.
“Điều này….” Diệp Trường công chúa sắc mặt nghiêm lại, không nói lên lời, ý của Vu Thức Vy nàng hiểu, thắng làm vua thua làm giặc, mẫu hậu thua rồi, thì nên phải nhận sự trừng phạt của kẻ chiến thắng. Nàng thân là Công chúa của Đại Vân, sao lại không hiểu những đạo lý nàu chứ, nhưng…..
“Vu Thức Vy, ngoại tổ phụ của ta có đại ân với ngươi” Diệp Trường công chúa bây giờ chỉ có thể lấy chữ tình để thuyết phục.
Nghe đến những lời này, Vu Thức Vy thu lại ánh mắt nhìn Diệp Lâm Đào trên mặt tràn đầy sự mong đợi, nhàn nhạt nói một câu: “Diệp Trường công chúa người yên tâm, dùng tính mạng của một mình bà ta đổi lấy tính mạng chín đời của Diệp gia, rất là thỏa đáng!”
Diệp hoàng hậu ánh mắt lóe lên, có chút không dám tin: “Vu Thức Vy, ý của người là ngươi sẽ bảo vệ tính mạng của chín đời Diệp gia ta?”.
Ánh mắt Vu Thức Vy nghiêm túc khác thường, nói: “Ninh quốc công có ơn với ta, từ đầu tới cuối ta vẫn chua có cơ hội báo đáp, về tình về lý, ta nên dốc hết toàn bộ sức lực bảo vệ Diệp ra, đương nhiên, tiền đề là ngươi nhất định phải chết”.
Đáy mắt của Diệp hoàng hậu bắt đầu rơi lệ, ánh mắt xa xăm chuyển sang nhìn Hoàng thượng: “Nhưng ngươi nói là xong sao? Quyền sinh quyền sát cuối cùng vẫn nằm trong tay bệ hạ”.
Hoàng thượng vì muốn dập tắt uy phong của Vu Thức Vy, trầm giọng nói: “Vu Thức Vy, ngươi tự cao quá rồi, Diệp Hoàng hậu phạm tội tày trời, liền giết cả chín đời, người trong thiên hạ không phải sẽ không nói câu nào.
Vu Thức Vy chắp tay, trên mặt mang theo nụ cười không chút sợ sệt nói: “Hoàng thượng người hồ đồ quá rồi, Ninh quốc công Diệp gia từng có công khai quốc, không nói mấy đời trung thần, hơn nữa hoàng hậu của cao tổ chính là con gái Diệp gia, tổ phụ của người chính là Thái tông hoàng đế, hay cũng chính là cháu ngoại của Diệp gia. Nếu bàn tới đây, trên người bệ hạ cũng đang chảy dòng máu của Diệp gia, nếu chu di cửu tộc, người đầu tiên phải giết trước chính là bệ hạ rồi, như vậy người trong thiên hạ mới có thể tâm phục khẩu phục rồi”.
“ngươi….” Hoàng thượng bị chặn họng, không có cách nào phản bác, bởi vì những gì nàng nói không hề sai, Tổ mẫu của hắn đúng là con gái của Diệp gia, trong người hắn cũng đang chảy dòng máu của Diệp gia, giết chín đời, tính thêm cả hắn, vừa đủ!
Đây chính là con át chủ bài cuối cũng mà Vu Thức Vy đã định liệu trước để bảo vệ chín đời diệp gia sao?
Hoàng thượng có chút không tin, lẽ nào Vu Thức Vy không sợ hắn lật mặt không nhận người sao? Quả thực là sẽ giết cả chín đời Diệp gia sao?
Hay là cô ta vẫn con chiêu bài lớn hơn ở phía sau đợi hắn?
“Vu Thức Vy, ngươi hết lần này tới lần khác bất hiếu với trẫm, trẫm nhất định sẽ cho ngươi có quả ngọt để ăn (nghĩa đen: hoàng thượng sẽ báo thù)”.
Vu Thức Vy nhướn mày: “Vi thần đang đợi quả ngọt này của hoàng thượng, Diệp Hoàng hậu, bà còn đợi gì nữa? hay là muốn ta đích thân ra tay?
Diệp hoàng hậu biết hoàng thượng nói những lời này chính là thỏa hiệp, trong lòng giống như có hòn đá lớn đè xuống, loạng choạng đi tới trước mặt của Diệp Lâm Đào, dập đầu lậy ba cái: “Phụ thân, nữ nhi có lỗi với người, có lỗi với cà Diệp gia, vĩnh biệt….”
Nói xong, Diệp hoàng hậu bỗng nhiên đứng dậy, cầm thanh kiếm ở trên bàn, xoay một vòng lưỡi dao cắt một nhát vào cổ, ngã rầm xuống đất, khí cạn thân vong, chết có chút thê thảm.
“Mẫu hậu ~ Mẫu hậu ~” Diệp Trường công chúa nhao về phía trước, khóc rống lên.
Vu Thức Vy coi như không nhìn thấy chuyện này, đáy mắt không chút dao động, chỉ biết là đã xử lý xong Diệp Hoàng hậu, cuối cùng chính là Thượng Quan Mặc, liền nói với Bạch Khê đang lóc lên người hắn vô số dao: “Bạch Khê, dừng tay”.
Bạch Khê lập tức dừng lại, lùi sang một bên, còn Lộc Nguyệt vẫn kề kiếm lên cổ Thượng Quan Mặc, chỉ lo hắn sẽ gây bất lợi cho Vu Thức Vy.
Từng giọt từng giọt máu tươi từ trên người Thượng Quan Mặc chảy xuống, chảy thảnh một mảng lớn trên nền đất, giống như một rừng hoa bỉ ngạn đang nở rộ lên, màu đỏ tươi chói mắt, yêu dị vô cùng.
Mà ngực của hắn đã bị róc sâu tới mức có thể nhìn thấy xương, xương trắng dày đặc, nhìn rất đáng sợ.
Mọi người đều bị dọa tới mức không dám thở mạnh, dùng ánh mắt xa lạ nhìn Vu Thức Vy, lúc nàng chém đầu Cố Lan Y tàn nhẫn tuyệt tình, lúc nàng muốn cái mạng của Bàn Chủ và Chu Lâm Nguyệt cũng nhẹ nhàng như không, lúc khiến Diệp hoàng hậu tự sát vẫn nói nói cười cười, lúc róc xương lóc thịt của Thượng Quan Mặc lại như khát máu vô tình.
Trên thế gian này nào có nữ tử nào giết người không chớp mắt như nàng, nàng chính là một con quỷ, là một con quỷ xinh đẹp nơi địa ngục, là loại người mà bọn họ không dễ dây vào.
Cũng may, cũng mau hôm nay người gây sự với nàng không phải bọn họ, nếu khong cũng sẽ phải chết thảm như vậy.
Thượng Quan Mặc nhìn Vu Thức Vy từng bước từng bước đi tới, chiếc váy xanh khẽ chuyển động theo từng bước đi của nàng, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lùng thờ ơ, hận nghiến răng ken két, nói: “Vu Thức Vy, ngươi có bản lĩnh thì một đao giết chết ta đi!”.
Vu Thức Vy giơ tay ghì chặt cằm của Thượng Quan Mặc, cười một tiếng: “Ngươi làm thương phu quân của ta, làm thương cha mẹ ta, ta dựa vào đâu mà cho ngươi được chết một cách thoải mái chứ?”
Hoàng thượng bước lên một bước, một tay giữ lấy cánh vai của Vu Thức Vy, nghiêm nghị nói: “Vu Thức Vy, tha cho hắn, việc này trẫm sẽ xử lý”.
Vu Thức Vy liếc hoàng thượng một cái: “Người sẽ giết hắn sao?”.
“Trẫm…”
Đương nhiên là không rồi, hắn là con trai người phụ nữ mà hắn yêu thương nhất sinh ra, cho dù là hắn có phạm tội phản nghịch đi nữa, hắn cũng sẽ giữ lại cái mạng này cho Thượng Quan Mặc.
Vu Thức Vy nhìn dáng vẻ của hoàng thượng vẫn chưa chịu buông, đáy mặt hiện lên sự mỉa mai, đột nhiên lùi về sau vài bước, nói với Lộc Nguyệt: “Lộc Nguyệt, ngươi thả hắn ra”.
Trong lòng Lộc Nguyệt có chút do dự, những vẫn làm theo lời của Vu Thức Vy, người lùi lại phía sau một bước, đứng trước mặt Vu Thức Vy để bảo vệ nàng.
Thượng Quan Mặc cuối cùng cũng được tự do, hận không thể lập tức giết chết Vu Thức Vy, nhưng nhìn bên cạnh Vu Thức Vy đều là cao thủ, mà hắn đang bị thương nặng, chắc chắn sẽ đánh không lại.
Lẽ nào thật sự hắn phải chịu thua như vậy?
Không, không, hắn không muốn thua, hắn phải làm hoàng đế! Hắn phải giẫm những người đó dưới chân mình, mãi mãi phải phục tùng hắn!
Bị lòng tham không đáy xui khiến, khiến Thượng Quan Mặc hoàn toàn trở thành nô lệ của quyền lực, làm gì còn quan tâm tới cái gì là luân thường đạo lí, đột nhiên một tay hắn nhặt kiếm ở trên đất lên, trong lúc mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, kề kiếm lên cổ hoàng thượng.
Hoàng thượng kinh ngạc, căn bản không nghĩ đứa con trai mà mình một lòng muốn cứu, lại đem kiếm gác lên cổ mình, “Lão tam, ngươi đây là muốn làm gì?”.
Chu quý phi vẫn đang vui mừng vì Vu Thức Vy đã tha cho Thượng Quan Mặc, một lòng muốn đưa hắn đi khỏi nơi này, sẽ không quan tâm tới cái gì gọi là hồng trần thế tục, nhưng không ngờ một lúc sau, hắn lại quyết đánh tới cùng, một chân bước vào nơi vạn kiếp bất phục, lại đem kiếm kề lên cổ phụ thân của mình, không kìm được tức giận nói: “Mặc Nhi, con mau thả phụ hoàng của con ra”.
Thượng Quan Mặc nhìn Chu quý phi một cái, nở nụ cười nham hiểm, giống như phát điện, nói: “Mẫu phi, Phụ hoàng bị trúng độc rồi, cái mạng này cũng không sống được bao lâu nữa, chi bằng người khuyên phụ hoàng, bảo phụ hoàng phế thái tử, truyền lại hoàng vị cho ta, thế nào? Chỉ cần ta lên làm hoàng đế, vậy người chính là Thái hậu rồi”.
Chu quý phi đau lòng lắc đầu, nhưng không biết phải làm sao: “Mặc Nhi, nghe lời mẫu hậy, thả phụ hoàng của con ra, con như này chính là sẽ bị thiên lôi đánh chết đấy”.
Thía tử vẫn đang đắm chìm trong bi thương nghe thấy những lời này, đẩy mọi người ra, đi tới trước mặt của Thượng Quan Mặc, giận dữ nói: “Tam hoàng huynh, lập tức thả phụ hoàng ra, phụ hoàng mới có thể tha cho huynh cái mạng này”.
Thượng Quan Mặc nhổ một miếng nước bọt lên người thái tử: “Hừ, muốn ta thả phụ hoàng, vậy ngươi tới thay phụ hoàng đi”.
Hoàng thượng lập tức xua tay, nói nhanh vô cùng: “Thái tử, con mau rời khỏi chỗ này, còn có các chư vị ái khanh, nếu đêm nay trẫm băng hà, thái tử ngày mai sẽ đăng cơ, mau đi ~”.
Thái tử trong lòng lo lắng như lửa đốt, quyết không đi, nói: “Phụ hoàng, nhi thần nhất định sẽ cứu người”.
Hoàng thượng có chút tức giận, nói: “Con là quốc vương tương lai, nếu bỏ được thì phải bỏ, trẫm lệnh cho con đi ngay!”.
“Phụ hoàng ~”.
Ninh quốc công Diệp Lâm Đào nhanh bước tới phía trước của thái tử, ôm thái tử đi ra ngoài: “Thái tử, thánh mệnh không được làm trái, đi thôi”.
Thái tử đi được mấy bước, đột nhiên chạy lại, vơ lấy thanh kiếm ở bên cạnh, hành động nhanh như chớp, đánh úp Thượng Quan Mặc.
Thượng Quan Mặc vội né người, xoay người lại, đánh nhau với thái tử.
Vu Thức Vy giống như người ngoài cuộc, đứng nhìn tất cả, đột nhiên mở miệng nói: “Hoàng thượng, người nhìn thấy chưa? Cho dù là người có cứu hắn đi chăng nữa, nhưng hắn không muốn cứu lấy mình, như vậy có tác dụng gì chứ?”.
Hoàng đế bỗng nhiên tỉnh ngộ, cuối cùng cùng hiểu vì sao Vu Thức Vy lại tha cho Thượng Quan Mặc, nàng ta muốn hoàng thượng nhìn rõ, Thượng Quan Mặc đã không còn đường lui nữa rồi, hoàng thượng căn bản không cứu nổi hắn!
Chỉ trách phụ hoàng hắn lại không phát hiện ra Thượng Quan Mặc lại có dã tâm như vậy.
Trong lúc tự trách, Hoàng thượng đột nhiên nghe thấy Vu Thức Vy ở bên cạnh kinh hãi hô lên một tiếng: “Thái tử ~”.
Trước mắt hoa lên, bóng người vụt qua, Vu Thức Vy đã không còn ở trước mặt nữa. Mà bên kia, thắng bại đã rõ, Thái tử bị Thượng Quan Mặc một kiếm chặt đứt cánh tay, máu chảy ra không ngừng, cả người nặng nề ngã xuống…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK