Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44261
Mọi người đều bị tình huống đột ngột này làm cho hết hồn, tên khờ Lý Tam này phát điên gì chứ?
Chỉ có Lộc Nguyệt, đáy mặt hiện lên một nụ cười, sau đó đi qua, một tay kéo lấy Lý Tam, trách mắng nói: “Lý Tam ơi Lý Tam, ngươi nhìn nhầm rồi, cô ta không phải cái bàn, cũng không phải cái ghế...”
Lý Tam hình như đã tức giận, bĩu môi, một tay ném chiếc khăn lên đầu Cố Lan Y, giẫm chân lắp ba lắp bắp nói: “Vậy....vậy...ta đói rồi....ta muốn ăn cơm!”
Ha ha ha....
Đáy lòng Lộc Nguyệt vô cùng vui mừng, nhưng trên khuôn mặt không thể không làm ra vẻ lạnh lùng, “Từ sáng đến tối ngươi chỉ biết ăn ăn ăn, còn không mau đi đi?”
Nói xong liền kéo theo Lý Tam đi ra ngoài, nhưng lại bị Cố Lan Y đang nổi trận lôi đình gọi lại, “Đứng lại!”
Lộc Nguyệt dừng bước, xoay người lại, nắm quyền nói: “Không biết quận chúa có điều gì dặn dò?”
“Dặn dò?” Cố Lan Y lạnh đến nỗi hàm răng run lên, nhưng lại không thể làm nguôi ngọn lửa tức giận trong lòng, cắn răng nghiến lợi nói: “Làm cho bổn quận chúa thành ra bộ dạng như vậy, lại muốn đi ư? Vương gia, hạ nhân trong phủ của ngươi đều không biết quy tắc đến vậy sao?”
Hàn Giang Nguyệt liếc cô ta một cái, nhẹ nhàng nói: “Ngươi muốn thế nào? Hắn ta chẳng qua chỉ là một tên khờ, ngươi cũng muốn so đo với hắn sao? Ngươi tốt xấu gì cũng là quận chúa của Vân Nam phủ, hành động lời nói đều đại diện cho Vân Nam phủ, nếu như ngươi không có phong độ độ lượng như vậy, người đời sẽ nhìn Vân Nam phủ bằng con mắt như thế nào chứ?”
“Ngươi...” Cố Lan Y tức giận, cảm thấy bản thân sắp thổ huyết rồi, tên khốn Hàn Giang Nguyệt, lại dám dùng danh dự của Vân Nam phủ để ép cô ta!
Cô ta hít thở sâu vài cái mới có thể bình tĩnh trở lại, nghiêm túc nói: “Dù sao thì bổn quận chúa cũng bị hạ nhân của vương phủ đánh bị thương rồi, ngươi tính làm sao đây!”
Hàn Giang Nguyệt liếc một cái, ngồi xuống, cười tươi như hoa, “Việc này, bổn vương sẽ chịu trách nhiệm, Lộc Nguyệt, đưa cô ta đi tìm thái y.”
Lộc Nguyệt cung kính chắp tay, sau đó đi về phía Cố Lan Y, “Quận chúa mời.”
Cố Lan Y lùi về sau hai bước, liên tục hắc hơi vài cái, mới phẫn nộ nói: “Không, đi gọi thái y đến đây, bổn quận chúa chưa gặp được Vu Thức Vy, thì không đi đâu hết!”
Lý Tam lại bĩu môi đi đến bên cạnh Lộc Nguyệt, dùng sức kéo cánh tay của cô ta đi về phía bên ngoài, “Ta đói rồi...”
Vừa kéo vừa kéo, không cẩn thận giẫm vào vũng nước bẩn, một cái ngẩng đầu, liền ngã xuống sàn. Trong lúc hoảng loạn, Lý Tam buông Lộc Nguyệt ra, một tay kéo lấy Cố Lan Y ở gần đó, kéo theo cô ta cùng ngã xuống.
“Ôi da~ ôi da~”
Cố Lan Y đau đến cắn răng nghiến lợi, liên tục rên rỉ, một khuôn mặt như hoa như ngọc bởi vì đau đớn mà nhăn nheo khác thường, thê thảm nói: “Tên Lý Tam đáng chết, ngươi lại dám kéo bổn công chúa kê lưng cho ngươi ư!”
Vừa hay ngồi trên người cô ta, nhưng bản thân lại không có vấn đề gì, cô ta thấy hắn căn bản là đang cố ý!
“Còn không mau cút đi!” Cố Lan Y hét lớn.
Lộc Nguyệt giống như mới bình tâm trở lại, vội vàng kéo Lý Tam lên, sau đó mới đến kéo Cố Lan Y, nhưng khi vừa đụng vào cánh tay của cô ta, cô ta liền hét lên thảm thiết, “A~ đau, đau quá, đừng kéo ta nữa, cánh tay của ta hình như bị gãy rồi.”
“Gãy rồi?” Lộc Nguyệt vô cùng kinh hãi, “Vậy không thể chậm trễ được nữa, thuộc hạ sẽ đưa quận chúa đi tìm thái y ngay đây.”
Nói xong một tay kéo Cố Lan Y lên, động tác thô lỗ làm cho cô ta đau nhói, sau đó trong tiếng kêu thảm thiết của cô ta chạy ra khỏi vương phủ.
Trữ Tuyết công chúa và Bách Lý Ngọc San nhìn ngây cả người, lúc nãy còn khỏe mạnh cơ mà, bỗng chốc lại bị gãy tay rồi....
Hàn Giang Nguyệt liếc qua hai người một cái, sau đó làm bộ hết cách nhìn Lý Tam, chỉ điểm nói: “Lý Tam ơi Lý Tam, ngươi nói xem, bổn vương có lòng tốt mới thu nhận một tên khờ như ngươi, nhưng ngươi lại suốt ngày gây chuyện, hôm qua ngươi chém chết một người đến bây giờ còn chưa hạ táng nữa, hôm nay lại khiến cho một người tàn phế...”
Nghe vậy, Bách Lý Ngọc San và Trữ Tuyết công chúa bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ lo sợ trong ánh mắt của đối phương.
Bách Lý Ngọc San âm thầm nuốt nước bọt, nhẹ nhàng hỏi một câu, “Vương gia nói hắn chém chết một người sao?”
Hàn Giang Nguyệt quay đầu nhìn về phía cô ta và Trữ Tuyết công chúa, tay đặt lên trán than thở nói: “Không chỉ có vậy đâu, ngày hôm kia còn chặt Tiểu Đường canh cửa ở hậu viện thành trăm mảnh, đem đến nhà bếp, để đầu bếp giúp hắn làm bánh bao, các người nói xem, thật là tức chết người mà.”
Tức chết người?
Đây đâu phải là tức chết người, rõ ràng là đang giết người mà!
Nhưng những lời này y nói ra đơn giản như ăn rau sống vậy, nếu cô ta ở lại đây, có lẽ cái mạng nhỏ này cũng không còn!
Bách Lý Ngọc San lau nước mắt, thê lương nói: “Vương gia, người nói cho tiểu nữ biết mộ phần của tỷ tỷ ở đâu, tiểu nữ đi đốt một nén nhang cho tỷ ấy, sau đó trở về nói tin tức của tỷ tỷ cho phụ mẫu, để họ đừng đi tìm nữa.”
Trữ Tuyết công chúa cũng tán thành nói: “Đúng vậy, bổn vương phi cũng muốn đi cùng để bái tế.”
Đến lúc đó chỉ cần đào mộ phần lên xem Vu Thức Vy có ở bên trong quan tài không, sẽ biết được chân tướng ngay thôi, cô ta có thể cáo Vu Thức Vy tội khi quân, để cô ta gánh chịu hậu quả!
Hàn Giang Nguyệt nghe xong bộ dạng ung dung, gật gật đầu, “Cũng được, mộ của nàng ta ở Vân Sương đài ngoài Thành Nam, bổn vương dẫn hai người đi...”
Nói xong liền đứng dậy, tư thế muốn đi cùng bọn họ.
Nhưng đột nhiên, Lý Tam ngây ngô đứng ở môt bên, giống như phát điên nhảy lên người của Hàn Giang Nguyệt, mở miệng liền cắn tai của y, hàm hồ nói : “Ta đói rồi, ta muốn ăn thịt...”
“Ôi da....đau....đau...Lý Tam, bổn vương không phải thức ăn, mau xuống đi.”
“A....đau, Lý Tam, ngươi lại dám cắn tai bổn vương đến chảy máu ư, ngươi xuống cho ta, xuống đi...”
Vừa la vừa la Hàn Giang Nguyệt ngã xuống sàn nhà, tay đặt trên ghế, bộ dạng vùng vẫy, còn tai của y, đã nhuốm màu máu tươi, máu thịt lẫn lộn.
Bách Lý Ngọc San và Trữ Tuyết công chúa thấy vậy run cả người, nhưng lại không dám tiến lên can ngăn, “Vương gia, ngươi sao rồi?”
Hàn Giang Nguyệt vùng vẫy đôi tay, như mới từ cõi chết trở về hét lớn: “Các người mau đi đi, tên khờ này lúc phát điên lên ngay cả bổn vương cũng không thể không chế, lỡ như hắn chém hai người ăn hai người, thì bổn vương làm sao giao phó đây, đi mau~”
Bách Lý Ngọc San và Trữ Tuyết công chúa hốt hoảng, sau đó cùng nhau gật đầu, “Ồ ồ ồ, được được được, đi đi đi...”
Hai người giống như bị hổ báo đuổi theo sau lưng, đi như chạy trốn rời khỏi Mẫn Thân vương phủ.
Cho đến khi bóng ảnh của họ biến mất, Hàn Giang Nguyệt mới ngừng kêu gào, xoay người đè lên người đang nằm trên cơ thể mình, tựa như trừng phạt cắn thật mạnh vào môi của nàng, cắn đến nỗi nàng kêu lên, “Đau ~”
Thanh âm nhẹ nhàng này vang bên tai Hàn Giang Nguyệt, bất giác nhớ về đêm hôm qua, nàng cũng thì thào rên rỉ như vậy....bỗng chốc không thể kiềm chế, nhưng rất nhanh liền thu lại, vừa nghiêm túc vừa nguy hiểm nhìn nàng, “Nói, nàng đã đi đâu? Làm những chuyện gì?”
Trời còn chưa sáng, bên cạnh liền không thấy bóng dáng của giai nhân, lật tung cả vương phủ cũng không tìm thấy, cũng không có lấy nửa lời giao phó, đây không phải muốn y lo lắng sao?
Vu Thức Vy một tay xé rách miếng da trên mặt, có chút chột dạ nói: “Ta Chỉ đi một chuyến Xạ Nguyệt Cư thôi mà....”
“Nói láo, ta phái người đi tìm, Xạ Nguyệt Cư vốn dĩ không có người! Có phải nàng đi làm chuyện xấu rồi không?”
Vu Thức Vy bị ánh mắt biết rõ mọi chuyện của y làm cho càng thêm chột dạ, nói thầm trong lòng, tuyệt đối không thể để chàng biết mình đã vào cung!
“Ta đi bày trận rồi, Thượng Quan Diệp, Đông Phương Hoàn, Thượng Quan Cửu U, và Diệp Thần phi, bốn người bọn họ bắt tay tính kế ta, như thế nào thì ta cũng phải trả lại.
Hàn Giang Nguyệt ôm lấy nàng vào lòng, vuốt vuốt mái tóc của nàng, nói nhỏ bên tai nàng, nhẹ nhàng nói: “Nàng muốn làm thế nào?”
Vu Thức Vy cảm thấy ngứa ngáy bên tai, không nhịn được rụt cổ lại nói: “Tất nhiên là phải lựa chọn hạ thủ để đối phó rồi.”
Hàn Giang Nguyệt khẽ chau mày, nghiêm nghị nói: “Nàng muốn đối phó Thượng Quan Diệp trước sao?”
Đầu ngón tay Vu Thức Vy bắn vào trán hắn một cái, mỉm cười nói: “Người hiểu ta nhất, chỉ có thể là phu quân chàng!”
Nghe thấy nàng gọi y là phu quân, Hàn Giang Nguyệt có cảm giác như đang nằm mơ, hai người họ thật sự đã thành thân rồi? Chắc chắn không phải đang mơ?
Lỡ như ngủ một giấc tỉnh dậy chỉ là giấc mơ của y thì sao?
Nghĩ đến đây, Hàn Giang Nguyệt nhéo một cái thật mạnh vào mặt mình, đợi sau khi xác thực là cảm giác đau thực sự, bình tâm trở lại, không phải mơ, hai người họ thật sự đã là phu thê rồi...
Vu Thức Vy cảm thấy kỳ lạ nhìn Hàn Giang Nguyệt, “Chàng làm cái gì thế?”
Hàn Giang Nguyệt nhếch miệng cười, ôm chặt lấy nàng, “Không có gì, chỉ là đang nghĩ Bách Lý Ngọc San đó có phải là em song sinh của nàng không.”
Ánh mắt Vu Thức Vy lạnh lùng, “Việc này ta sẽ cho người điều tra, bây giờ cứ mặc kệ cô ta, trước hết phải xử lý hết mấy con côn trùng Thượng Quan Diệp rồi tính sau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK