Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44279

Đi đến giữa trưa, bốn người nhóm Vu Thức Vy cuối cùng đến được lưng chừng núi.

Thượng Quan Trị và Thượng Quan Đồ tìm kiếm cả buổi trời vẫn không tìm thấy con cáo tuyết nào cả. Ngược lại là Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt, không những tìm thấy rắn bạc và tuyết sâm, mà càng bất ngờ hơn là còn tìm được hai cây Kim Tơ Yến Vân Thảo.

“Nói bậy, toàn là nói bậy. Nói gì mà có cáo tuyết, bổn vương tìm cả buổi rồi vẫn không thấy, đáng ghét.” Từ không xa truyền đến tiếng lầm bầm bực bội của Thượng Quan Trị.

Thượng Quan Đồ cũng tức giận: “Lòng người quả là hiểm ác, đến một đứa trẻ mà cũng lừa cho được, quá đáng ghét.”

“Soạt”. Đang nói chuyện thì một bóng trắng nho nhỏ lao vút qua, nhanh đến tưởng chừng chỉ là ảo giác khiến mấy người nhóm Vu Thức Vy ngây ra.

Thượng Quan Đồ vui vẻ hét lên: “Cáo tuyết! Là cáo tuyết! Có thật kìa!”

Nói rồi nhanh chóng đuổi theo, Thượng Quan Trị bực tức nói: “Đáng chết! Giờ mới chịu xuất hiện, bổn vương nhất định sẽ lột da nó!”

Hàn Giang Nguyệt nhìn hai người chạy đi rồi quay đầu lại nhìn Vu Thức Vy, trong mắt xẹt qua sự hứng thú: “Vy Nhi, có muốn có một con thú nuôi không?”

“Hả?”

“Ta đi bắt cho nàng một con cáo tuyết.”

Dứt lời, Hàn Giang Nguyệt thi triển khinh công rồi biến mất nhanh chóng trong rừng cây phủ tuyết.

Vu Thức Vy lắc đầu cười, sau đó nhìn con rắn bạc đang tìm cách giãy giụa trốn thoát, nàng buộc chặt cái sọt lại.

“Soạt.”

Một âm thanh rất nhỏ từ phía sau vang lên khiến Vu Thức Vy nhanh chóng đặt sọt xuống, cảnh giác nhìn bốn phía.

Có người!

Hơn nữa còn là cao thủ!

Vừa lóe lên suy nghĩ ấy thì đằng sau có người đang xé gió lao đến. Vu Thức Vy xoay người tránh, ngân châm trong tay cũng phóng ra.

“Keng.” Quay đầu lại nhìn, Vu Thức Vy thấy ngân châm nàng phóng ra đã rơi vào một hòn đá cách đó không xa, còn bóng đen kia đã xẹt qua chắn tầm nhìn của nàng.

Bốp một tiếng, có người đánh vào gáy của Vu Thức Vy. Trước mắt nàng tối đen, hoàn toàn mất đi ý thức.

Lúc Hàn Giang Nguyệt bắt được cáo tuyết trở về thì nơi này đã chẳng còn bóng dáng Vu Thức Vy, y lo lắng gọi: “Vệ thái y!”

Tiếng kêu vọng lại khắp ngọn núi tuyết trắng xóa nhưng không hề có tiếng đáp lại.

Hàn Giang Nguyệt ném cáo tuyết trong tay, thi triển khinh công tìm bốn phía.

Thượng Quan Trị và Thượng Quan Đồ cũng chia nhau tìm khắp nơi. Tìm khoảng chừng hơn một canh giờ thì tất cả quay lại chỗ cũ.

Nhìn thấy họ đều chỉ quay lại một mình, không cần hỏi cũng biết là không tìm thấy.

Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt nặng nề, nhìn Thượng Quan Trị và Thượng Quan Đồ nói: “Hai người xuống núi trước đi. Đừng nói với hoàng thượng chuyện Vệ thái y mất tích, bổn vương sẽ tìm được Vệ thái y về trước khi hoàng thượng phát hiện.”

Thượng Quan Trị và Thượng Quan Đồ nhìn nhau một cái, trên mặt Thượng Quan Trị hiếm khi xuất hiện vẻ nghiêm túc: “Được, ta sẽ trở về bảo hai thị vệ có võ công giỏi nhất của ta đến phụ giúp cùng tìm.”

Thượng Quan Đồ vội đuổi theo: “Đợi đệ với tứ ca.”

Đợi khi bóng dáng họ đã khuất xa, Hàn Giang Nguyệt mới lớn tiếng gọi: “Bạch Khê, Lạc Thanh Phong.”

Một bóng trắng và một bóng đen thi triển khinh công từ xa đi đến.

Bạch Khê đặt tay lên ngực, khóe miệng vẫn còn vết máu, sắc mặt khó coi nói: “Vương gia, vương phi nương nương bị một người mặc áo đen mang mặt nạ bắt đi rồi. Võ công thuộc hạ không đấu lại hắn, thuộc hạ đáng chết!”

Lạc Thanh Phong cũng ôm quyền nói: “Thuộc hạ đến chậm một bước, không đuổi theo kịp.”

Hàn Giang Nguyệt giận dữ quát: “Đừng nói những điều vô dụng này với bổn vương nữa! Có nhìn thấy người đó đi hướng nào không?”

Lạc Thanh Phong và Bạch Khê đồng thanh đáp: “Lên đỉnh núi.”

Lời còn chưa dứt, Hàn Giang Nguyệt đã biến mất trước tầm mắt họ. Lạc Thanh Phong và Bạch Khê nhìn nhau, sau đó vội vã đuổi theo.

Nói đến Vu Thức Vy từ trong hôn mê tỉnh lại cảm thấy cả người rất lạnh. Dường như cả người đang bị phủ trong băng tuyết.

Suy nghĩ này khiến nàng bừng tỉnh, mở mắt nhìn bốn phía, nhất thời ngây dại. Vì lúc này nàng đang bị trói chặt trên một chiếc giường, cả người nằm theo hình chữ đại, rèm giường màu nâu nhạt bay phấp phới. Trong không gian nhỏ hẹp này, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nàng.

Mà nguyên do nàng cảm thấy lạnh là vì...

Đáng chết, trên người nàng hiện tại chỉ mặc một chiếc quần dài và một cái áo yếm.

Là ai đã bắt trói nàng ở đây?

Còn lột sạch y phục của nàng?

Vu Thức Vy cố gắng giãy giụa, sau đó ngẩng đầu muốn cắn đứt dây trói trên tay nhưng vô ích, dây trói tay nàng cách nàng rất xa, nàng căn bản không với tới.

“Là ai, ra đây!” Vu Thức Vy không kiềm được lửa giận hét lên.

Sau đó, một bóng người màu đen xuất hiện bên ngoài. Bóng đen đó vén rèm giường lên đi đến bên giường, trong tay hắn cầm một cây kéo sắc bén bắn ra ánh sáng lạnh tanh, hắn đang nở nụ cười trào phúng, tàn nhẫn và vô tình.

Vu Thức Vy trừng mắt, nghiến răng: “Thượng Quan Cửu U!”

Vậy mà lại là hắn!

Chắc chắn hắn đã phát hiện ra lớp ngụy trang của nàng, thế nên đã đi theo họ, sau đó...

Vu Thức Vy nhanh chóng hiểu ra. Con cáo tuyết kia nhất định là do hắn thả ra để tiến hành kế điệu hổ ly sơn, sau đó bắt nàng đến đây.

Thượng Quan Cửu U cúi người xuống, bàn tay to của hắn vuốt ve gương mặt của nàng, sau đó hắn sờ đến sau tai nàng, kéo mạnh một cái xé lớp mặt nạ ngụy trang suốt gần hai tháng qua của nàng xuống.

Cơn đau ập đến khiến Vu Thức Vy suýt thì kêu thành tiếng nhưng nàng đã kiềm lại được. Ánh mắt nàng lạnh băng, cơ thể run rẩy. Nơi đây là nơi băng tuyết quanh năm, tuyết không bao giờ tan, có thể thấy được là nơi lạnh thế nào. Vậy mà trên người nàng hiện tại chỉ có một lớp áo mỏng manh, lạnh đến xương cốt đều đau.

“Thượng Quan Cửu U, ngươi bắt ta đến đây có mục đích gì?” Vu Thức Vy lạnh giọng hỏi, cả khuôn mặt nàng cũng lạnh băng như tuyết.

Thượng Quan Cửu U cười lạnh, nhìn dáng vẻ lạnh đến không ngừng run rẩy của nàng, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái: “Vu Thức Vy, không ngờ ngươi lại rơi vào tay bổn vương.”

Vu Thức Vy giận đến tím mặt, cảm giác nhục nhã cực đại khiến đầu óc nàng mụ mị, nhưng sau đó nàng mau chóng tỉnh táo lại: “Vừa rồi ngươi đi theo chúng ta có đúng không?”

“Chúng ta?”

Vừa nhắc đến chuyện này, trong lòng Thượng Quan Cửu U liền nộ khí xung thiên. Đáng chết, họ đã thân mật quấn quýt với nhau ngay dưới mí mắt hắn, thế mà hắn lại không hề phát hiện.

Nhiều ngày như vậy, họ đều đêm đêm quấn quýt bên nhau ngay bên cạnh hắn.

Chát một tiếng, Thượng Quan Cửu U tát vào mặt Vu Thức Vy. Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói sắc nhọn như đao: “Vu Thức Vy, ngươi là nữ nhân đáng chết, ngươi nói xem bổn vương nên giết ngươi thế nào đây?”

Vu Thức Vy nhìn cây kéo trong tay hắn, đáy mắt xẹt qua sự hoảng loạn, nàng vờ bình tĩnh nói: “Thượng Quan Cửu U, ngươi từng tính kế ta, ta cũng từng tính kế ngươi. Là đối thủ thì nên cho đối thủ của mình chút tự trọng chứ.”

“Tự trọng?” Thượng Quan Cửu U cười lạnh, cây kéo lướt trên làn da trắng nõn của Vu Thức Vy, đầu kéo kề sát áo yếm của nàng, hắn cười lạnh lùng tà ác: “Ngươi có tự trọng hay không chỉ nằm trong tầm cho phép của bổn vương. Trước đây bổn vương giữ chút phong độ với ngươi, là vì bổn vương tưởng rằng ngươi là một nữ nhân băng thanh ngọc khiết.”

Vu Thức Vy nghe xong chỉ thấy nực cười. Nàng có băng thanh ngọc khiết hay không thì liên quan gì đến hắn?

Chẳng lẽ nàng không băng thanh ngọc khiết thì có thể để hắn tùy tiện chà đạp tự trọng của nàng sao?

“Thượng Quan Cửu U, ngươi đường đường là một nam tử hán mà ức hiếp một nữ tử như vậy sao? Truyền ra ngoài không sợ người trong thiên hạ chê cười ư?”

Thượng Quan Cửu U cười khinh miệt: “Người trong thiên hạ có liên quan gì đến bổn vương sao? Bổn vương vì sao phải quan tâm đến buồn vui giận hờn của họ?”

Vu Thức Vy hoảng loạn trong lòng, tức giận nói: “Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?”

Bắt nàng đến đây tuyệt đối không chỉ là muốn sỉ nhục nàng.

Nhưng lần này Vu Thức Vy đã nghĩ sai. Thượng Quan Cửu U đúng là muốn sỉ nhục nàng. Hắn mở kéo ra, cắt một đường xuống áo yếm của nàng. Da thịt nơi ngực nàng từng chút một lộ ra, kích thích đôi mắt của Thượng Quan Cửu U.

Thượng Quan Cửu U chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ, một dòng điện kịch liệt chạy dọc toàn thân hắn, khiến linh hồn hắn từ bình tĩnh trở nên hốt hoảng, run rẩy một trận.

Vu Thức Vy kinh ngạc biến sắc, khó lòng giữ được bình tĩnh mà quát: “Dừng tay! Tên khốn vô sỉ!”

Tiếng quát lạnh lùng giận dữ kia kéo Thượng Quan Cửu U quay về hiện thực, cảm giác đẹp đẽ nọ vừa hiện lên đã tan biến. Nhìn thấy đôi mắt như muốn giết người của Vu Thức Vy, hắn liền nổi giận, kéo cầm trong tay lại cắt thêm một đường, hoàn toàn cắt rời áo yếm của nàng.

Cơ thể có lồi có lõm trắng nõn nà như ngọc của nàng hiện ra. Nơi cần gầy thì rất gầy rất đẹp, nơi cần đầy đặn của nàng thì cao ngất như núi.

Thượng Quan Cửu U chỉ cảm thấy mũi mình nóng lên, một dòng chất lỏng nóng ẩm chảy ra từ mũi, rơi xuống dưới đất.

Chết tiệt! Hắn vậy mà lại chảy máu mũi!

Thượng Quan Cửu U bịt mũi, vứt kéo xuống đất rồi đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK