Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng kế hoạch viên và đạo diễn chương trình đã rục rịch, không kiềm được mà khẩn trương, hận không thể trói hai người kia lại chung một chỗ.

Tư Thừa Trạch đến cạnh Kiều Mạn Phàm, hỏi: “À ừm, tối nay chúng ta ăn món gì?”

Kiều Mạn Phàm: “??? Tôi không phụ trách bữa tối.”

Vãi chưỡng, anh ăn chực rửa chén đến nghiện rồi à?

Đừng tưởng rằng anh đẹp trai là có thể ăn chực được.

Tư Thừa Trạch lập tức nói: “Đừng vội vàng từ chối như vậy chứ, cô khiến tôi rất đau lòng đấy.”

Tư Thưa Trạch nhặt một nhánh cây nhỏ, ngồi vẽ vòng tròn trên mặt đất, trông có vẻ rất tủi thân.

Kiều Mạn Phàm lập tức ôm ngực, hơi không khống chế được bản thân. Mỹ nam kế như vậy cô thật sự chịu không nổi. Có một vài người được trời ưu ái, lúc Nữ Oa nặn ra hắn chắn chắn phải cực kỳ tinh tế.

Còn nặn những người khác thì qua loa thô ráp, nếu không thì tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?

Kiều Mạn Phàm quay đầu sang chỗ khác không nhìn Tư Thừa Trạch, sợ bản thân sẽ bị mê hoặc bởi sắc đẹp của anh ta, sau đó lại đồng ý một vài chuyện không nên đồng ý,

Muốn ăn chực? Nằm mơ đi, đợi kiếp sau nhé!

Tư Thừa Trạch ngồi trên mặt đất tô tô vẽ vẽ, cuối cùng vẽ ra được một bức tranh đơn giản, quay sang hỏi Kiều Mạn Phàm: “Cô xem, nó có giống cô không?”

Kiều Mạn Phàm nhìn những đường nét đơn giản trên mặt đất: “Cái này giống tôi chỗ nào? Tôi đẹp hơn cái này nhiều.”

“Đúng, cô rất đẹp, chúng ta có thể hợp tác, cùng nhau ăn cơm. Tôi sẽ cho cô toàn bộ lương thực của tôi, sau đó cô nấu cơm, thế nào?” Tư Thừa Trạch hỏi.

Kiều Mạn Phàm ‘xùy’ một tiếng, Tư Thừa Trạch chỉ muốn tìm một đầu bếp.

Kiều Mạn Phàm mặt không cảm xúc, nói: “Tại sao tôi phải nấu cơm cho hai cha con anh?” Tôi có chỗ tốt gì?

Tư Thừa Trạch nghĩ nghĩ: “Tôi giúp cô làm nhiệm vụ, lấy đồ ăn, còn cô nấu thì sao?”

Kiều Mạn Phàm thật sự động tâm, vô cùng động tâm. Như vậy bản thân cô chỉ cần nấu cơm, còn lại không cần làm gì khác.

Nhưng nghĩ đến việc Tư Thừa Trạch gánh nước cũng có thể làm đổ một nửa, hơn nữa không phải làm một mình mà là cùng cha hắn gánh nước. Hiệu suất như vậy, chỉ sợ năm người sẽ chết đói.

Kiều Mạn Phàm vô cùng khó khăn từ chối lời đề nghị hấp dẫn này: “Quên đi, quên đi, tôi cảm thấy anh sẽ không kiếm được tí lương thực nào.”

Hoàn cảnh bây giờ của bọn họ giống như thanh niên trí thức về nông thôn, làm việc vất vả sau đó được phát một chút lương thực.

“Tôi cảm thấy tôi có thể làm được, nhiệm vụ hôm nay của cô là gì?” Tư Thừa Trạch hỏi.

Kiều Mạn Phàm: “Đốn củi, anh còn chưa làm tốt nhiệm vụ của bản thân mà còn muốn giúp tôi làm nhiệm vụ?”

Kiều Mạn Phàm cảm thấy Tư Thừa Trạch đang nghĩ cái rắm.

Tư Thừa Trạch cũng cảm thấy rất khó: “Tôi đau vai quá, chắc ê-kíp chương trình bị thiểu năng trí tuệ.”

Kiều Mạn Phàm lấy ra đồ ăn vặt, bắt đầu ăn: “Tôi khuyên anh tốt nhất nên tránh xa tôi ra, nếu không, đến lúc đó fans của anh sẽ xé xác tôi mất. Anh nhìn bên kia kìa.”

Mấy thợ quay phim đang ghi hình từ nhiều vị trí khác nhau, vừa nhìn đã biết không có lòng tốt gì.

Tư Thừa Trạch lập tức nhảy ra xa: “Tôi đi gánh nước, cô cứ suy nghĩ thật kỹ.”

Kiều Mạn Phàm phất tay không quan tâm: “Ờ, tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Cha Tang cầm một đao bổ củi trong tay, nói với Kiều Mạn Phàm: “Chúng ta đi đốn củi đi.” Đốn củi có thể kiếm được 7 triệu, như vậy cũng rất tuyệt.

Cha Tang cảm thấy ông có thể dùng tính mạng của mình để đốn củi.

Kiều Mạn Phàm: …

Cô thật sự không muốn đốn củi!

Thế nhưng mọi thứ đều đã bị lấy đi, vì ăn, cô chỉ có thể đi đốn củi.

Kiều Mạn Phàm cõng một cái gùi, cha Tang cầm đao bổ củi, hai người chuẩn bị lên núi. Còn mẹ Tang thì ở nhà, không thể để bà làm nhiệm vụ.

Mẹ Tang nói: “Mẹ có thể đi, không sao đâu.”

Kiều Mạn Phàm cự tuyệt: “Không được, mẹ cứ ở nhà cắn hạt dưa đi. Trong bình có nước sôi, không có chuyện gì làm thì lấy nước uống.” Trời nóng nên uống nhiều nước.

Kiều Mạn Phàm kéo theo Thiết Oa Tử. Dù sao cô cũng không quen thuộc với địa hình ở nơi này.

Không biết trên núi có gì ngon để ăn không, hẳn là có đặc sản miền núi nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK