Trẻ con làm loạn, người lớn lại ở bên cạnh nhìn, muốn sử dụng con trai để khiến người khác phải thỏa hiệp.
Nhìn thấy ba người kia đã ăn xong, hoàn toàn không để ý đến nó, Thiết Oa Tử trợn tròn mắt.
Thợ quay phim cũng hơi thèm, mì trộn với sốt thịt bò thật sự là hết sẩy. Đúng rồi, gã cũng đang đói bụng, không biết bao giờ mới được ăn cơm đây?
Haiz, phải chờ đến khi kết thúc ghi hình mới ăn được.
Thợ quay phim cũng cảm thấy hơi khó chịu, bản thân gã đi làm cũng quá cực khổ rồi, đang đói bụng mà còn quay cảnh ăn uống, đúng là giày vò bản thân mà.
Xuân Hoa nhìn thấy cảnh này không nhịn được nói: “Người ở thành phố đều có trái tim sắt đá.”
Gì cơ? Nói cô không có tình người à?
Kiều Mạn Phàm: “Vâng, người trong thành phố như chúng tôi đều như vậy, không giống những người nông dân chất phác như mấy người, thích cái gì thì khóc là được.”
“Tim tổ sản xuất cũng quá sắt đá, một chút đồ ăn cũng không cho, keo kiệt bủn xỉn, là ê-kíp chương trình không đưa đủ tiền, là bọn họ không có tình người.” Chịu tội phải là tổ sản xuất đang cầm tiền kia mới đúng.
Tổ sản xuất là bên A, vậy mà còn muốn những người khác chịu tội, cmn cút xa một chút.
Hai người này là những người yếu đuối, một người là phụ nữ tàn tật, một người là trẻ em. Như vậy vừa nhìn là sẽ thấy Kiều Mạn Phàm đang ỷ mạnh hiếp yếu.
Chương trình này một khi phát sóng, chỉ sợ sẽ là một trận chửi bới, tất cả sẽ phỉ nhổ Kiều Mạn Phàm.
Nhưng Kiều Mạn Phàm quan tâm sao? Cô hoàn toàn không để ý, tại sao cô phải vì những người không quen biết mà để bản thân chịu khổ chứ? Sốt thịt bò rất ngon, không phải tự nhiên mà ai cũng muốn ăn đâu.
Cho đến bây giờ, món này vẫn còn là một thần khí đó nha.
Cũng không thể bị đạo đức bắt cóc rồi lấy ra đại bảo bối của bản thân, hoàn toàn là chuyện không thể nào, cút cút cút!
Kiều Mạn Phàm mới ăn no một nửa, giá mà giờ có thêm một chén cơm ăn với sốt thịt bò thì tốt biết mấy.
Muốn về nhà, Kiều Mạn Phàm vô cùng muốn về nhà, bây giờ cô hèn mọn đến mức chỉ cần ăn một chén cơm nữa thôi.
Sau khi ba người cơm nước xong xuôi, Kiều Mạn Phàm kéo cha mẹ Tang đi ngủ. Mặc dù ban ngày rất nóng nhưng buổi tối còn có thể chịu đựng được, gió mát hiu hiu, coi như là một chút an ủi.
Chỉ có điều trên người lại dinh dính, không có cách nào tắm rửa thì phải làm sao bây giờ? Trong nhà vốn dĩ không có phòng tắm, cô chỉ có thể dùng khăn giấy lau người một lượt, haiz…
Kiều Mạn Phàm ngủ trên giường cứng, nghe tiếng muỗi vo ve và tiếng ếch nhái kêu bên ngoài, không nhịn được lấy đồ ăn vặt trong vali ra ăn.
Có lẽ vì đang trong hoàn cảnh quá khắc nghiệt nên một chút tài nguyên cũng trở nên quý giá.
Cô muốn về nhà, muốn ăn cơm, muốn ăn vặt, muốn ăn đủ thứ món ngon.
Thiết Oa Tử nghe âm thanh sột soạt từ phòng bên cạnh, rõ ràng là tiếng mở túi bánh, vừa nghe thì nước miếng đã không tự chủ được mà chảy ra.
“Mẹ, con muốn ăn.” Thiết Oa Tử vẫn còn nhỏ và còn ngủ với mẹ.
“Không phải vừa mới ăn xong sao? Ngủ đi.” Giọng Xuân Hoa hơi lớn, ngữ điệu mang theo một chút tức giận.
Kiều Mạn Phàm cũng không phải là một người bình thường, bóp bóp gói bánh, âm thanh vang lên hết sức rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Kiều Mạn Phàm liếm ngón tay, ợ một cái, vỗ vỗ bụng, cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Sáng sớm hôm sau, trong khi bọn người Thiết Oa Tử còn đang ngủ thì Kiều Mạn Phàm đã rời giường, nghĩ đến việc mình chưa ăn sáng nên cô muốn tìm ê-kíp chương trình để tranh luận.
Nơi ở của đại đội trưởng tốt hơn rất nhiều, những ngôi nhà đẹp trong thôn đều là nơi nghỉ ngơi của tổ sản xuất.
Kiều Mạn Phàm rất khó chịu, dựa vào cái gì mà mấy người này lại được sống tốt như vậy chứ.
Cô lay tỉnh người lập kế hoạch cho chương trình: “Tôi chưa ăn sáng.”