Dù sao tổ sản xuất cũng đã gặp qua các loại khách quý nên khi đối mặt với Kiều Mạn Phàm cũng không đến mức thất thố: “Hai người họ không biết ngoại ngữ nhưng cô biết mà.” Là con của một gia đình giàu có, thông thạo một vài ngoại ngữ chẳng phải là tiêu chuẩn thấp nhất sao?
Kiều Mạn Phàm: “Tôi cũng không biết. Tôi có tiền mà, vất vả học nhiều ngoại ngữ để làm gì chứ?”
Tổ sản xuất: % $%*@!
Kiều Mạn Phàm tiếp tục: “Tôi cảm thấy chúng ta không nhất thiết phải ra nước ngoài, ra nước ngoài làm gì? Đây là một chương trình Trung Quốc, sao phải ra nước ngoài quay phim?”
Tổ sản xuất: Haha…
“Vậy cô có đề xuất gì hay không?” Không có thì ngậm miệng, nghĩa vụ của những người khách quý như cô là nghe theo sự sắp xếp của tổ sản xuất. Chả nhẽ cô thật sự nghĩ rằng nhận tiền dễ như vậy?
Hơn nữa, gameshow Nhà Có Bảo Bối này cũng rất nổi tiếng, không biết có bao nhiêu diễn viên, ca sĩ, thần tượng muốn cùng cha mẹ tham gia đâu.
“Tôi nói thẳng, sức khỏe của cha mẹ tôi không tốt, mẹ tôi còn bị bệnh tim, không thể đi máy bay được, mà muốn ra nước ngoài bắt buộc phải đi máy bay. Lỡ mẹ tôi xảy ra chuyện gì thì sao, ê-kíp chương trình mấy người chịu trách nhiệm được không?” Kiều Mạn Phàm hỏi.
Tổ sản xuất cảm thấy Kiều Mạn Phàm đang kiếm chuyện, chương trình còn chưa bắt đầu đã muốn gây sự chú ý: “Nếu sức khỏe của bác gái không tốt vậy mời một mình bác trai.”
Sức khỏe của mẹ không tốt thế để một mình bố tham gia là ổn rồi.
Kiều Mạn Phàm ngạc nhiên hỏi: “Mấy người có đang nói tiếng người không vậy?”
Tổ sản xuất: …
Cô ấy vừa mới mắng chúng ta đúng không? Có bằng chứng quay lại đó.
“Vì sức khỏe mẹ tôi không tốt nên bình thường luôn cần người ở bên chăm sóc, sao tôi có thể để bà ấy ở nhà một mình được?” Kiều Mạn Phàm hỏi ngược lại.
“Nếu nhất định phải bay ra nước ngoài, vậy thì tôi sẽ không tham gia gameshow này nữa.”
Tổ sản xuất vội vàng ngăn cản: “Cô bình tĩnh, đừng gấp, chúng tôi sẽ thảo luận lại một chút, lúc đó sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn.”
Tổ sản xuất vẫn không nỡ bỏ qua độ ‘hot’ của Kiều Mạn Phàm, khi chương trình phát sóng, biên tập lại những mâu thuẫn này cũng sẽ trở thành một chủ đề thú vị.
Trước đó chương trình luôn đi du lịch ở nước ngoài, bây giờ lại đổi thành du lịch trong nước, sao cứ cảm thấy đẳng cấp của chương trình đã hạ xuống một bậc.
Kiều Mạn Phàm trả lại điện thoại cho Đình tỷ: “Hợp đồng chưa ký vội, hiện tại tổ sản xuất vẫn đang sắp xếp lại.”
Nếu như tổ sản xuất không đồng ý, vậy thì coi như bye bye cái gameshow này.
Tổng giám đốc Lý: …
Không biết có phải ảo giác hay không, ông luôn cảm thấy con nhóc này không thật sự muốn tham gia chương trình.
Có tiền nên thích làm gì thì làm sao?
Kiều Mạn Phàm vừa rời khỏi công ty quản lý vừa hát khẽ, theo sau là trợ lý nhỏ Tiểu Quả. Thấy Tiểu Quả lẽo đẽo phía sau lưng mình, Kiều Mạn Phàm nói: “Tiểu Quả, em quay lại đi, đừng đi theo chị.”
Sau này chúng ta sẽ không còn làm việc chung nữa.
Tiểu Quả sốt ruột: “Chị Mạn, em là trợ lý của chị mà, em nên đi theo chị chứ.”
“Được rồi, vậy chị mời em đi ăn nhé.” Kiều Mạn Phàm đưa Tiểu Quả đến một nhà hàng, nhìn có vẻ khá sang trọng.
Tiểu Quả hơi do dự: “Chỗ này đắt quá, hay chúng ta đổi chỗ khác?”
Kiều Mạn Phàm xua tay: “Không sao, chị mời, vào ăn thôi.”
Tiểu Quả nhìn Kiều Mạn Phàm, có hơi không tưởng tượng nổi. Kiều Mạn Phàm khó ăn khó ở, lúc nào cũng cao cao tại thượng, xem trợ lý như người hầu, lúc thì sai làm cái này, lúc thì sai làm cái kia.
Cư dân mạng ai cũng nói Kiều Mạn Phàm không xem trợ lý là người.
Kiều Mạn Phàm nghĩ mình sắp rời khỏi giới giải trí, coi như mời trợ lý nhỏ ăn một bữa cơm chia tay.
Các đầu bếp trong nhà hàng lớn này có tay nghề rất tốt, Kiều Mạn Phàm vô cùng hài lòng, đồng thời có thể học hỏi được một chút. Không phải mọi kỹ năng của đầu bếp hoàn hảo và không có thiếu sót.