Kiều Mạn Phàm vung tay, “Mua mới, không cần đồ second-hand, hỏng rồi cũng không tìm được ai phụ trách.”
“Được, tôi nghe cô.” Ba ba, con yêu ngài!!! Trong lòng, Trình Hữu la hét như thiếu nữ, kim chủ ba ba như vậy nếu mà có thêm mấy vị thì đời này muốn quay chụp cái gì là có thể làm cái đó.
Trong đầu anh chàng xuất hiện rất nhiều cảm hứng, những cảm hứng ấy đều là được sinh ra khi anh ta còn đang mài mông trên ghế nhà trường. Tuy chúng rất trẻ con, nhưng thông qua việc sửa sang thì lại có thể trở thành những thứ rất tốt.
Nhưng mà cái chuyện mua đồ này cũng cần phải có người chuyên, chứ một kẻ nghiệp dư rất dễ dàng bị qua mặt. Thế là, Trình Hữu liên hệ sư huynh của mình - phó đạo diễn Lý.
Phó đạo diễn Lý biết được Kiều Mạn Phàm muốn cho Trình Hữu một bộ thiết bị, nhưng những thiết bị ấy không hề đơn giản. Không riêng gì ghi hình, nó còn có cả thu âm, cả ánh sáng, vân vân và mây mây……
Cũng không cần quá nhiều đâu, các loại gộp vào cũng không phải là ít tiền rồi.
Phó đạo diễn Lý chạy đến, vỗ vỗ bả vai của Trình Hữu, nói với cảm xúc vô cùng ghen tỵ: “Cậu may mắn thật đấy.”
Tên nhóc này tuổi còn trẻ đã gặp được người nguyện ý bỏ tiền đầu tư. Nếu lúc còn trẻ, ông cũng có người đầu tư thì hiện giờ cũng không tới mức lăn lộn đến thế này.
Bản thân ông vừa không phải kẻ có tiền, vừa không có kim chủ ba ba, người đã đến tuổi trung niên, sống đến mức không còn giống người, lý tưởng cùng với khát vọng từng có đều đã hao mòn hầu như không còn nữa.
Làm sao kịch bản kia lại đến tay Kiều Mạn Phàm chứ, đúng là xứng với vận may của Trình Hữu mà!
Trình Hữu nói một cách miễn cưỡng: “Em cũng thấy chính mình rất may mắn.”
Tuy rằng bên ngoài đánh giá Kiều Mạn Phàm rất tiêu cực, nhưng ai bỏ tiền người đó chính là ba ba mà.
Việc giúp đỡ cư dân mạng mắng chửi Kiều Mạn Phàm có chỗ tốt gì? Chẳng lẽ những cư dân mạng đó sẽ là người tham gia đầu tư cho bộ phim điện ảnh sao? Hoàn toàn không có khả năng.
Cho nên, những tiếng nói đó có quan trọng không, hoàn toàn không quan trọng chút nào. Thậm chí, những cư dân mạng đó cũng chỉ là kiếm cớ để mắng chửi người khác mà thôi.
Dù sao, hiện giờ, chuyện mắng chửi Kiều Mạn Phàm đúng là thiểu năng.
Tuy rằng phó đạo diễn Lý không có tác phẩm, nhưng dẫu sao cũng biết chất lượng của các loại thiết bị khác nhau. Nên, mặc dù trong lòng chua xót, nhưng những thứ ông giới thiệu cho Trình Hữu đều tốt cả về chất lượng lẫn chi phí.
Chỉ là mua thiết bị, Kiều Mạn Phàm đã đi gần một trăm năm mươi vạn (xấp xỉ 54 tỷ đồng).
Ông trời của tôi ơi! Những người trong ngành điện ảnh và truyền hình này rất giàu, công cụ kiếm ăn cũng hơn người. Còn hội quay phim nghèo ba đời, đến cái máy ảnh SLR cũng đủ nát đời rồi.
Trình Hữu nói như cô vợ nhỏ: “Nó đắt như vậy, thì đổi bộ khác đi, tôi thấy cái bộ rẻ kia cũng rất tốt.”
Lý phó đạo diễn: ………………
Sư đệ thật là sướng mà!
Tiền tài sẽ khiến con người ta sa đọa!
Còn ông ta thì ngay cả cơ hội sa đọa cũng không có!
Kiều Mạn Phàm: “Mua bộ này đi.” Kiều Mạn Phàm lấy thẻ ra, chuẩn bị quẹt thẻ.
Trình Hữu thật sự rất xúc động. Bên cạnh đó, vuốt những trang thiết bị này mà anh ta cũng cảm thấy từng dòng cảm hứng bùng nổ trong lòng, có quá nhiều điều muốn được biểu đạt.
Kiều Mạn Phàm thanh toán tiền xong thì rời đi và còn tiện tay chuyển hết tiền thừa lại cho Trình Hữu.
Trình Hữu không kìm nổi, hỏi: “Cô không sợ tôi cầm tiền chạy mất hay sao?”
Cứ yên tâm giao tiền cho anh ta như vậy... mấy trăm vạn đấy.
Kiều Mạn Phàm nhìn chàng trai đầy ẩn ý, “Tổn thất của tôi chỉ là một ít tiền thôi, nhưng anh phải nghĩ lại xem anh sẽ mất đi cái gì. Hơn nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Tài năng của Trình Hữu mới là vật báu vô giá. Vì chút tiền mà để mất đi thứ càng quan trọng hơn, chắc Trình Hữu sẽ không ngốc nghếch như vậy.
Trình Hữu: “Tôi nói đùa thôi, làm sao tôi có thể tham lam tiền bạc được.” Anh ta còn muốn hợp tác lâu dài với Kiều Mạn Phàm, muốn lừa tiền lâu dài ấy.
Quay phim không phải là một chuyện dễ dàng, nó đòi hỏi quá nhiều bộ phận hợp tác cùng nhau và phải tìm kiếm rất nhiều người.