Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mày qua kiểm tra chị dâu cho anh, anh cảm ơn mày.” Kiều Mạc Khiêm nói.

Ngửi thử xem, cái mùi của kẻ cặn bã.

Kiều Mạn Phàm thấy xấu hổ và bị xúc phạm thay cho đối tượng xem mắt kia, ông anh dẫn thêm người đến là có ý gì?

Tôi không muốn đi, đừng có bắt ép, tôi sẽ càng cảm ơn ông anh.

Quả nhiên, khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp. Buổi sáng nào là làm tài xế cho cô, nào là cầm hộp đồ ăn thay cô, hoá ra là có bẫy chờ cô mà.

Vì sao, tất cả mọi thứ là vì sao chứ?

Kiều Mạn Phàm hỏi anh trai: “Vì sao chứ, sao lại cứ nhất định phải bảo em đi cùng hả, vì sao vậy?”

Cô khàn cả giọng, và càng tuyệt vọng.

Kiều Mạc Khiêm: “Coi như mày giúp anh đi, giúp xong rồi anh sẽ chuyển 50 vạn cho mày.”

Kiều Mạn Phàm lắc đầu: “Không, em muốn một trăm vạn.”

Nếu đã nhất quyết phải đi một chuyến mới được thì cô phải khiến ích lợi tăng lên mức lớn nhất.

Kiều Mạc Khiêm: "Được thôi, một trăm vạn thì một trăm vạn.”

Kiều Mạn Phàm ôi một tiếng, đi về phía Kiều Ngữ Phù.

Ngữ Phù nói với đạo diễn râu ria xồm xoàm: “Đạo diễn, đây là chị gái của cháu, trình độ nấu nướng của chị ấy rất tốt, nhất là tay của chị ấy vẫn còn rất non mềm.”

Kiều Mạn Phàm giơ tay quơ quơ trước mặt đạo diễn, “Xem đi, mềm chưa mềm chưa.”

Đạo diễn rất bất đắc dĩ và tức giận, không nhịn được mắng: "Đùa cái gì vậy, làm trò hề với tôi à. Lại còn nấu ăn nữa, đùa tôi làm gì hả, đi chỗ khác chơi!”

Ui chà, ông đạo diễn này cục cằn ghê.

Trình Hữu đáng yêu của cô không thể biến thành cái dạng này được, vừa béo múp vừa cáu kỉnh, nhất định phải giữ được sự nhút nhát và trẻ trung như hiện tại.

Ngữ Phù giải thích: "Trình độ nấu ăn của chị gái cháu thật sự rất tốt, chú có thể để chị ấy thử một lần.”

Đạo diễn rất mơ hồ, không phải trên mạng bảo hai người là tình địch, là tử địch sao, vì sao giữa hai người lại hài hòa như thế.

Không phải Hoắc Sâm đã đến thăm đoàn phim à, vì sao còn chưa làm ầm oáng lên?

Thật khiến người khác con mợ nó nghi ngờ, mấy người anh em tình thâm như vậy chẳng lẽ không suy xét đến cảm xúc của người xung quanh một chút hay sao?

"Thế cũng được, cô tỉa một bông hoa bằng cà rốt đi.” Đạo diễn tiện tay vơ một củ cà rốt, "Tỉa đi.”

Kiều Mạn Phàm nhận lấy củ cà rốt rồi chọn một con dao phù hợp để tỉa và bắt đầu tỉa hoa. Củ cà rốt trong tay Kiều Mạn Phàm bắt đầu biến đổi.

Lúc này, Mạn Phàm nhớ đến lúc cô ngồi cạnh ông mình, nhìn ông tỉa các thứ, quãng thời gian đầy vui vẻ và hoài niệm.

Cuối cùng cũng không trở lại được. Thế giới kia chẳng có một thứ gì, ở thế giới này, cô vẫn không có gì như cũ.

Cái gì cũng không có, cả hai thế giới đều không có thứ mà bản thân cô quyến luyến.

Rất nhanh, một bông hoa tầng tầng lớp lớp xuất hiện. Nó sinh động như thật, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả nhụy hoa. Kiều Mạn Phàm cài bông hoa lên bên tai Kiều Ngữ Phù, gia tăng nhan sắc mĩ miều của cô nàng.

Kiều Ngữ Phù không kìm được mà giơ tay lên sờ bông hoa ấy, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng, sau đó nói với đạo diễn: "Cháu nói rồi, chị làm được mà.”

Kiều Mạc Khiêm: …

Hoắc Sâm: …

Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng hai cô gái này ở bên nhau chan hoà thì họ đều cảm thấy hết sức ảo diệu và Cyberpunk.

Đặc biệt là bầu không khí giữa cả hai, quả thực khiến Hoắc Sâm như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Gã hận không thể kéo bạn gái của mình ra, và thêm một chân đá văng Kiều Mạn Phàm.

Kiều Ngữ Phù chỉ là quá thiện lương, bà ngoại sói giả tốt giả đẹp nói đôi câu là cô ấy tin luôn.

Hoắc Sâm vừa yêu loại tính cách này của Ngữ Phù, vừa lo lắng cho cô ấy cũng bởi thế, quá dễ tin người rồi.

Kiều Mạn Phàm là ai chứ. Từ nhỏ, gã đã bị dây dưa đến lớn nên đã quá hiểu Kiều Mạn Phàm là loại người nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK