Hai người gặp nhau cũng không thể ấu trĩ như trước kia, anh hừ tôi một tiếng, tôi hừ anh một tiếng. Hai người có thể bình tĩnh chào hỏi, Tang Mạn Phàm vươn tay nhéo nhéo bàn tay mập mạp của đứa trẻ: “Dễ thương ghê.” Sau đó lấy ra mặt dây chuyền trang sức bằng vàng từ trong túi, cũng rất đáng yêu, vừa vặn có thể đeo vào tay đứa nhỏ. Phó Xán nói: “Cái này quá quý giá.” Tang Mạn Phàm tùy ý nói: “Chỉ là món đồ nhỏ, không có gì quý hay không quý.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.