Chân của Giai Giai bị Kiều Mạn Phàm dùng chân gắt gao đè xuống đất. Hơn nữa, còn bị gót giày bén nhọn giẫm lên, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy vô cùng đau.
Giai Giai muốn rút chân về, thế nhưng càng cựa quậy lại càng đau, đến cuối cùng cũng không dám động.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hai người này, Kiều Mạn Phàm lộ ra vẻ mặt cười: "Thật xin lỗi, tôi đã đạp trúng chân của cô. Nhưng chân của cô cũng duỗi dài ra hơi quá nhỉ."
Kiều Mạn Phàm rất đắc ý, nhưng thời điểm đắc ý cũng chú ý xung quanh. Nhất là bây giờ xung quanh đều là những người hận mình, cô làm sao có thể không chú ý được.
Nếu cực đoan hơn, có khả năng sẽ móc dao găm đến đâm mình. Do đó, khi nhìn thấy bên dưới thò ra một cái chân, cô lập tức nhanh chóng đạp lên cái chân này.
Bản thân cô đang đi giày cao gót, lỡ như thật sự bị vấp phải cái chân này thì đúng là sẽ vô cùng chật vật và cảnh tượng lúc ấy sẽ vô cùng thê thảm.
Kiều Mạn Phàm phải làm người lộng lẫy và xinh đẹp nhất nơi này, làm sao có thể để cho bản thân chật vật như vậy?
Dáng vẻ nhếch nhác của cô chắc chắn sẽ bị chụp lại. Rõ ràng mới vừa thắng kiện, kết quả ra khỏi cửa đã gặp chuyện thì mọi thứ đã làm sẽ vô nghĩa. Cô tuyệt đối không cho phép chúng xảy ra.
Đừng nhìn Kiều Mạn Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực như đang trình diễn thời trang, đôi mắt ẩn sau cặp kính râm chuyển động không ngừng. Giống như làm quân trộm cướp, mắt nhìn tứ phương, tai nghe tám hướng.
Lúc này mới có tình huống đạp chân lên cái chân có ý đồ làm cô vấp ngã, tạo ra một cảnh tượng đẹp trai như vậy.
Giai Giai đau muốn ứa nước mắt, nhất là bị nhiều người nhìn chằm chằm thế kia. Người trẻ tuổi vốn là da mặt mỏng. Ban đầu, cô ta muốn để Kiều Mạn Phàm làm trò cười cho thiên hạ, kết quả lại bị người ta tóm lấy bím tóc.
Đám người xem xét tình hình trước mắt thì biết ngay chuyện gì xảy ra. Muốn để người ta làm trò cười cho thiên hạ, nhưng lại bị người đạp dưới chân.
Cho dù ai cũng có thể nhìn ra, là cô gái trẻ này thò chân ra nên mới bị đạp lên.
Kiều Mạn Phàm dùng sức nén lấy bàn chân dưới chân của mình, đè ép không buông chân. Người xung quanh tách tách tách chụp ảnh, quay video, đây đúng là cảnh tượng nổi trội.
Giai Giai vội vàng dùng tay che mặt, ý đồ muốn làm kẻ "bịt tai đi trộm chuông". Làm chuyện mất mặt thì thôi, làm chuyện mất mặt còn bị bắt tại chỗ. Bị bắt tại chỗ thì thôi, lại còn có nhiều người nhìn như vậy.
Cái này, đây quả thực là mất mặt gấp vô số lần. Thật mất thể diện.
Mẹ Giai Giai đã không còn hi vọng gì với đứa con gái nữa. Đứa bé này bà không nhận ra nữa rồi, không còn chút quen thuộc nào, thật lạ lẫm.
Là do bà quá thất bại, giáo dục ra đứa trẻ biến chất thế này.
Kiều Mạn Phàm đay nghiến mu bàn chân của Giai Giai: "Cô còn nhỏ, không thể làm chuyện nguy hiểm như vậy. Mặc dù cô còn nhỏ, nhưng cũng nên biết phải-trái đúng-sai."
Giai Giai vừa đau vừa quẫn. Giống như con khỉ muốn túm lấy đuôi, muốn nhảy sửng cồ lên nhưng cái đuôi lại đau. Sức mạnh của đối phương lớn hơn của cô ta, Giai Giai căn bản không rút chân ra được.
"Mày cũng chỉ là một con tiện nhân thôi. Mày có tư cách gì để giáo huấn chứ? Mày, mày là cái đồ bò giường người khác. Chẳng phải mày chen chân vào tình cảm của người khác sao? Mắc ói, buồn nôn, mày thật là ghê tởm." Giai Giai phản bác lại Kiều Mạn Phàm. Đối phương cao cao tại thượng giáo huấn với cái vẻ hài hước vài phút trong ánh mắt đó đều đang ngược đãi thần kinh của Giai Giai.
Kiều Mạn Phàm hơi nghiêng đầu: "Tôi không chen chân vào tình cảm của cô, cũng chẳng bò giường của cô. Cô tức giận như vậy để làm gì? Tôi khiến cho người khác thấy buồn nôn, chẳng lẽ hành vi của cô thì không?"
"Con nít con nôi, đừng treo mấy từ bò giường này trên miệng."
Giai Giai càng kinh tởm hơn: "Mày dám làm nhưng lại không cho người khác nói. Mày có giỏi thì bịt miệng người trong thiên hạ đi, mày bịt xem!"