Nhà Có Bảo Bối là một gameshow, người được mời sẽ cùng với cha mẹ và người thân du lịch ở một thành phố nước ngoài, trong lúc du lịch sẽ xảy ra vài chuyện đắng cay ngọt bùi, đó chính là điểm thú vị của chương trình này.
Bây giờ Kiều Mạn Phàm tiếng xấu khắp nơi, nhưng tiếng xấu thì đã sao? Tiếng xấu cũng khiến cô được nhiều người quan tâm lắm đó nha. Trong cái thời đại giải trí đến chết này thì việc có một người nổi tiếng tham gia chương trình sẽ đỡ tốn công tuyên truyền, tiết kiệm được bao nhiêu là tiền.
Công ty quản lý làm như vậy là muốn cắt rau hẹ*, mà cô chính là một một cau hẹ xanh mơn mởn, về việc cô có bị người ta mắng hay không thì công ty không thèm quan tâm.
* Cắt rau hẹ: lừa người khác để kiếm lời.
Đây không phải là công ty quản lý muốn hại chết cô mà là muốn hại chết cha mẹ Tang, họ đều là những người bình thường, thậm chí còn chưa từng rời khỏi thành phố.
Bây giờ lại ném hai người ra nước ngoài, không giao tiếp được, đồ ăn lại không quen, đặc biệt mẹ Tang còn bị bệnh tim, không thể đi máy bay được.
“Mọi người không nói với em một tiếng đã nhận, chương trình này em không tham gia.” Kiều Mạn Phàm không muốn tham gia gameshow này.
Đây là lợi dụng tiếng xấu của cô để hút máu, hơn nữa còn kéo cả cha mẹ Tang vào, Kiều Mạn Phàm không thể để họ tham gia được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống yên ổn của hai người.
Nếu bắt nguyên chủ tham gia chương trình như vậy thật, thì thà rằng giết cô ấy luôn còn hơn. Vốn dĩ nguyên chủ không thích cha mẹ Tang, trốn tránh việc làm con gái bọn họ.
Muốn Kiều Mạn Tham tham gia một gameshow như vậy chính là công khai tử hình cô ấy, chà đạp lên lòng tự trọng và sự yêu thích hư vinh của nguyên chủ.
Đặc biệt, cha mẹ Tang không hề có kinh nghiệm tham gia chương trình thực tế, không cần nghĩ cũng biết đến lúc đó chắc chắc sẽ gặp rất nhiều tình huống khiến người ta suy sụp.
Đình tỷ: “Ai bảo em không mở máy làm chị gọi điện thoại không được.”
Kiều Mạn Phàm nở nụ cười: “Ý của chị là vì em tắt máy nên nhận cho em chương trình này? Đây là loại logic gì?” Không biết xấu hổ!
“Bây giờ em đến công ty đi, chương trình là công ty nhận cho em, đến nơi chị sẽ nói chi tiết.” Đình tỷ nghe được đối phương gào lên, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác vui vẻ ngoài ý muốn, cuối cùng ai kia cũng không thoải mái.
Tức giận lúc trước cũng trả lại được cho người ta.
“Em không đi đâu, chương trình này em sẽ không tham gia, mọi người ai muốn tham gia thì cứ tham gia.” Kiều Mạn Phàm trợn mắt, ai thích làm gì thì làm.
Làm một con cá muối không làm việc gì thì dễ, nhưng làm một con cá muối làm việc, vậy thì khó khăn.
“Chắc cũng sắp đến rồi, tổ sản xuất cũng đã gửi tiền chương trình.” Có vẻ như sợ Kiều Mạn Phàm không đồng ý, lo trả tiền trước.
Kiều Mạn Phàm vẫn uể oải: “Em không đi.”
Đình tỷ: “Mười triệu (tệ).”
Kiều Mạn Phàm: “Em tới liền.”
Kiều Mạn Phàm chuẩn bị một chút rồi đến công ty, vừa xuống xe đã bị người ta kéo, là trợ lý nhỏ Tiểu Quả.
Tiểu Quả nói với Kiều Mạn Phàm: “Chị Mạn, Đình tỷ đang ở văn phòng tổng giám đốc, bảo em đến đón chị.”
“À, ừ.” Kiều Mạn Phàm vào thang máy, thấy Tiểu Quả nhìn chằm chằm mình, Kiều Mạn Phàm hỏi: “Em sao vậy?”
“Chị Mạn, em thấy da dẻ chị tốt trước hơn nha.” Tiểu Quả trả lời, cứ tưởng sẽ nhìn thấy bộ dạng tiều tụy, hốc hác, tuyệt vọng của Kiều Mạn Phàm.
Kiều Mạn Phàm không chỉ tiếng xấu khắp nơi, mà còn có chuyện quan trọng hơn, đó là thất tình.
Bò lên giường người mình thích nhưng lại bị người ta nhẫn tâm đá khỏi giường. Bò giường đã rất xấu hổ rồi, bị người ta ghét bỏ lại càng muốn đội quần lên đầu, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Dáng vẻ của người thất tình đây sao?
Tiểu Quả xích lại gần nhìn kỹ hơn, làn da của người bên cạnh rất tinh tế, không nhận ra dấu vết trang điểm một chút nào, hồng hào tự nhiên, sắc mặt vô cùng tốt.