Có một số người chỉ sống ngày nào hay ngày đó, có chương trình thì tham gia làm rồi nhận tiền công, như vậy là được, chẳng có gì khác biệt.
Nhưng đối với một người làm đạo diễn thì đó lại là chuyện khác một trời một vực. Với mỗi tác phẩm của bản thân, họ đều tự giác có ý thức trách nhiệm và cố gắng hết sức để nó trở nên tốt hơn.
Đó là lý do tại sao khi trông thấy đoàn đội của mình làm việc cầm chừng một cách tiêu cực, đạo diễn mặc dù thấy rất bực bội nhưng cũng chỉ có thể cố gắng tìm kiếm biện pháp giải quyết sự việc.
Bây giờ, danh tiếng của Nhà Có Bảo Bối không tốt, đồng nghĩa với việc các khách mời chất lượng tốt sẽ không đến tham gia một chương trình như vậy.
Phó đạo diễn Lý nói: "Nếu không thì chúng ta từ bỏ chương trình này rồi tạo ra một cái khác đi." Chương trình này đã ở trong tình trạng đuôi to khó vẫy, tiếp tục làm thì chẳng được gì nhưng bỏ thì lại tiếc.
Đạo diễn lắc đầu: “Cậu nghĩ rằng tạo ra một chương tình là chuyện dễ dàng hả? Chương trình mới tạo ra thì ai đến đầu tư, rồi chưa kể đến việc kế hoạch trên các phương diện còn phải cần một khoảng thời gian thật dài. Để làm một chương trình mới tốn quá nhiều thời gian."
Và cũng chưa biết chương trình mới này có được người xem đón nhận hay không. Nếu họ không ưa thích thì tất cả mọi thứ đều đổ sông đổ bể.
Một chương trình mới thì mọi thứ liên quan cũng mới tinh, muốn phát triển rộng rãi sẽ hao phí rất nhiều tiền. Vậy số tiền đó từ đâu đến?
Cái giá phải trả cho việc làm lại từ đầu là quá lớn, nó khiến cho người ta không đủ can đảm để thực hiện.
Nhà Có Bảo Bối cũng tốn nhiều năm công sức mới chậm rãi có được thành tựu ấy.
Mời khách mời đến nước ngoài đi du lịch để cho những người xem trước màn ảnh nhỏ biết đến phong cảnh nơi xa lạ, để cho những ai chưa ra nước ngoài cũng được ngắm nhìn cảnh vật ở đó.
Nhưng theo đà phát triển của kinh tế, những người đó cũng có tiền ra nước ngoài và chương trình này cũng trên đường tụt dốc.
Mãi cho đến khi họ mời Kiều Mạn Phàm, mời những khách mời chất lượng tốt đến thì mới tạo ra sự bùng nổ. Nhưng sự bùng nổ này lại quá ngắn ngủi, nó giống như sao băng, giống như pháo hoa.
Sau một hồi loé sáng lại trở về bình thường, để lại mùi thuốc pháo hoa thì nó cũng dần dần phai nhạt, cuối cùng chẳng còn gì cả.
Nhưng nó lại để cho đạo diễn thấy được một con đường khác. Giữ vững tác phong nghìn bài một điệu cho khách mời đi du lịch không phải là chuyện đương nhiên, họ cần phải tìm điểm đột phá.
Việc Kiều Mạn Phàm vô cớ gây rối ngoài ý muốn đã tạo ra một con đường mới cho chương trình. Tuy vậy, một văn kiện gửi xuống đã chặt đứt con đường này.
Đạo diễn nghiến răng nghiến lợi: “Mời Kiều Mạn Phàm, cần phải mời cô ta.” Cởi chuông cần có người buộc chuông. Vào lúc cần thiết, họ phải đưa cho Kiều Mạn Phàm một cái kịch bản để cô ta nói theo, để cô ta sám hối trước màn ảnh, sám hối về hành động của chính bản thân và để cho người xem thấy được rằng Kiều Mạn Phàm đã biết hối cải.
Hơn nữa, cô ta còn trở nên tốt hơn dưới sự giám sát của người xem. Thế thì cảm giác thoả mãn trong lòng những người này thì không cần bàn nữa.
Mặc kệ những người xem đó có tin hay không, dù sao nếu Kiều Mạn Phàm đã làm thì họ cũng sẽ mở chương trình để theo dõi.
Tóm lại, chương trình sẽ không bị lỗ, mãi mãi cũng vậy.
Tiền đề là tổ sản xuất có thể mời được Kiều Mạn Phàm, thêm vào đó là để cô ta nghe theo lời của họ.
Nhân viên công tác lại càng nhìn nhau với vẻ tràn đầy khổ sở và tuyệt vọng. Có kịch bản là chuyện tốt, có một vài gameshow đều có kịch bản.
Nếu không có sự giới hạn của kịch bản thì Kiều Mạn Phàm sẽ như một con ngựa thoát cương, quỷ cũng không biết cô ta sẽ kéo chương trình đến chân trời nào.
Nhưng vấn đề ở đây là, phải làm thế nào để Kiều Mạn Phàm nghe lời và ngoan ngoãn làm theo kịch bản? Một khi có kịch bản, có nghĩa là phải đọc lời thoại, cũng chính là diễn kịch.
Nhưng kỹ năng diễn xuất của người được nói đến lại ở mức thảm hại, một khi để cô ta diễn kịch, ngay cả người mù cũng nhìn ra sự giả dối.
Tóm lại, tất cả mọi việc đều không đáng tin cậy, đều quá khó khăn và khiến cho người ta chùn bước.
Nếu vẫn như trước đây thì thật tốt biết bao, khi mà tổ sản xuất chương trình không nhận được văn kiện.