Kiều Mạc Khiêm rất quá đáng, đây là cách lý luận của người bị hại mà, gặp được loại chuyện này là chưa làm đủ việc tốt?
Lại nói, đây cũng không phải là lý do để những người kia gây chuyện và biện bạch cho hành vi phạm pháp của bọn người ấy!
Không đúng, chẳng lẽ nữ phụ ác độc trời sinh đã thu hút những kẻ chẳng ra gì và những chuyện quái gở?
Cái thứ "ác" này còn thuộc dạng cùng tính chất thì hút nhau?
Chẳng lẽ lại đúng là như vậy. Lấy ác báo ác, trong cái ác tự có cái ác khác cắn trả, cái ác này lại cao hơn cái khác khác.
Không đúng, cô đã bị kéo theo cách nói của Kiều Mạc Khiêm. Người sống một đời, ai mà chẳng gặp phải mấy chuyện hỏng bét.
Kiều Mạn Phàm khinh bỉ nhìn Kiều Mạc Khiêm, "Anh, em thấy lời nói này hoàn toàn không đúng. Em cũng không muốn gặp phải loại chuyện này, chớ có nói với em. Vì sao chỉ có em gặp phải, vì sao người khác thì không. Nếu không phải bởi vì cha mẹ của các ngôi sao khác không bị hắt sơn, em sẽ không xét lại bản thân."
Xét lại xem tại sao nhà mình lại bị hắt sơn?
Mợ kiếp, cô làm tổn thương Kiều Ngữ Phù hai cái, làm tổn thương đến nhà họ Kiều, gây ảnh hưởng đến nhà họ Hoắc, nhưng có gây tổn hại gì cho những người này không? Chẳng hề!
Cả đám tự cho bản thân là kẻ nghĩa sĩ ấy, muốn thay trời hành đạo. Chẳng phải khi họ khiển trách đạo đức của cô thì cô đã nằm yên mặc cho họ giễu cợt và tùy tiện mắng chửi hay sao.
Nhưng chỉ mắng chửi đã không thỏa mãn được một số người.
"Còn nữa, anh, em đã thu hút phải loại người kỳ dị gì chứ?" Kiều Mạn Phàm chất vấn, trong bụng rất tức giận.
Vừa nhắc đến "loại người kỳ dị", ánh mắt của Kiều Mạc Khiêm vừa có ý tứ sâu xa lại ghê tởm.
Kiều Mạn Phàm: Nợ đời...
Tên này ăn phân cả ngày hay gì?
Kiều Mạn Phàm tức giận đến mức nội tâm nổ tung. Ngay cả khi đối mặt với những thứ bỏ đi kia, cô cũng không tức như thế, thu thập chứng cứ là có thứ tự.
Còn Kiều Mạc Khiêm nào là cái gì mà phúc báo với không phúc báo, rồi thì gặp bất hạnh. Cái con nghé què quặt này còn ở bên cạnh nói do cô không tốt, tức run cả người.
Kiều Mạn Phàm mở điện thoại ra, xoay điện thoại di động cho Kiều Mạc Khiêm xem ảnh chụp, "Nhìn đi, nhìn xem."
Kiều Mạc Khiêm cúi đầu nhìn xem mặt tường hỗn loạn thất điên bát đảo rất có tính vũ nhục thì nhíu mày không nói chuyện.
Kiều Mạn Phàm một chân đá vào "ống đồng" của Kiều Mạc Khiêm thì cô lập tức có cảm giác vừa đau vừa tê dại đến nỗi chảy nước mắt.
Kiều Mạn Phàm lập tức nhảy xa, chạy lên lầu rồi còn quay đầu thổi phì phì với hắn ta.
Kiều Mạc Khiêm xoay người sờ lấy cẳng chân của mình, "Kiều Mạn Phàm, mày đứng lại đó cho tao."
Đúng là cố tình gây sự lại còn tác động vật lý.
Bà Kiều kinh ngạc: "Hai đứa lại gây chuyện gì đấy?"
Kiều Mạc Khiêm lắc lắc cái chân đau tê dại: "Không có gì."
"Gặp phải loại chuyện này, tâm trạng của em gái còn không được tốt. Con phải chú ý em nó chút. Nói cho cùng, làm sai một chuyện sẽ dẫn đến một loạt các hệ lụy khác." Bà Kiều nói.
Kiều Mạc Khiêm ngừng một chút, nói: "Như vậy, thật ra thì người sai trong chuyện này vẫn là Kiều Mạn Phàm có đúng hay không." Bởi vì gây ra chuyện sai lầm, tiếp theo dẫn đến phát sinh chuyện này. Vì thế có thể đẩy kết quả, đây là do chính Kiều Mạn Phàm làm.
Mình gây ra chuyện ảnh hưởng đến người khác. Một con bươm bướm vỗ cánh dẫn đến sóng thần. Hậu quả nặng nề chỉ vì cú vỗ cánh mỏng manh.
Bà Kiều suy nghĩ như gấu trúc đang vò đầu. Lời này nghe dường như không sai, nhưng bà lại cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nên vỗ luôn lên bàn, nói: "Bất kể như thế nào, chuyện này muốn ủng hộ Mạn Mạn. "
Bà Kiều thở dài một hơi, "Mẹ cũng không biết có thể giữ con bé được bao lâu. Mẹ chỉ trông cậy vào lúc rời khỏi nhà họ Kiều gia, con bé có thể trong sạch, chứ không phải toàn bị người khác mắng như hiện tại."
Kiều Mạc Khiêm ngẩng đầu lên, mẹ đã biết chuyện hắn ta muốn dời hộ khẩu của Kiều Mạn Phàm ra ngoài?