Kiều Mạn Phàm cứ cảm thấy nói chuyện với Trình Hữu hơi giống kiểu ông nói gà bà nói vịt. Nhìn anh chàng mồ hôi đầy đầu, cô bảo: “Cơ thể của anh hơi kém đấy, cần rèn luyện thêm vào.”
Nghề đạo diễn là phải có kỹ thuật và lao động chân tay đấy.
Trình Hữu: ……
Tôi, tôi phải làm sao bây giờ?
Có phải kim chủ có ý gì với mình hay không đấy?
Tôi thấy sợ hãi nha!
Không thì cớ sao lại nói đến cơ thể của bản thân rồi lại còn có vẻ ghét bỏ nó chứ?
Bản thân còn chưa nghĩ kỹ nên vứt bỏ tiết tháo hay không đâu mà?
Chẳng lẽ làm một đạo diễn trong sáng khó như vậy sao, giữ mình trong sạch lại khó vậy ư?
Ngành điện ảnh thật đen tối quá mà!
“Ừm, đi thẳng vào vấn đề đi, kịch bản này, khả năng đầu tư của tôi không nhiều lắm, số tiền anh cần bước đầu là bao nhiêu?” Kiều Mạn Phàm không biết nội tâm của người này phong phú như vậy đâu.
Trình Hữu giơ năm đầu ngón tay, dè dặt hỏi: "Cái số này có được không?”
“Năm trăm vạn là có thể.” Kiều Mạn Phàm nói, trên mặt anh chàng lập tức lộ vẻ tươi cười.
“Nhưng tôi cảnh cáo trước, tất cả chỉ có bấy nhiêu thôi. Nếu mà cần thêm, tôi tuyệt đối sẽ không đầu tư thêm đâu.”
Trình Hữu lập tức lấy một quyển vở thật dày từ trong túi đựng máy tính, và thể hiện sự chuyên nghiệp của bản thân với sự tự tin không gì sánh kịp toát ra trên gương mặt, “Tôi đã liệt kê hết các khía cạnh của ngân sách ở trên vở, cô xem chút đi. Hạng mục nào cũng có, bao gồm cả trang phục, cả địa điểm quay chụp, tôi đã tính toán rõ ràng.”
Kiều Mạn Phàm nhìn phần chi phí cho ngân sách, Trình Hữu nói: “Chúng ta có thể mời những diễn viên cát-xê không quá đắt đỏ, nếu có khả năng thì có thể đi tìm ở học viện điện ảnh.”
Anh chàng nói: “Tôi quen biết một vài đàn chị, đàn em trong trường nên phương diện diễn viên phương diện thì ta không cần phải lo lắng.” Sau khi nói, vẻ mặt của người này lại có hơi xấu hổ, “Về phần đạo cụ các thứ, tôi sẽ cố gắng hết sức để kiểm soát chi phí.”
Kiều Mạn Phàm gật đầu, “Được, nhưng cái chuyện yêu cầu tôi thêm tiền giữa chừng là không có khả năng đâu.” Chỉ cần không vượt quá một ngàn vạn là còn có thể chịu đựng được.
Ba trăm vạn kiếm được trong bữa sáng, còn hơn sáu trăm vạn sau thuế của chuyến tham gia ‘Nhà Có Bảo Bối’ thì cho cha mẹ Tang hai trăm vạn và cô còn lại bốn trăm vạn.
Vậy là đủ rồi.
Có tiền đúng là có thể cho con người ta dũng khí mà. Nếu là Kiều Mạn Phàm trước đây cũng đã dám chi nhiều tiền để đầu tư như vậy rồi.
Trình Hữu nói: “Hiện giờ chúng ta phải mua trang thiết bị để quay chụp.”
Nghĩ đến thiết bị quay chụp, Kiều Mạn Phàm lại đau đầu, chỉ mỗi trang thiết bị phục vụ quay chụp cũng đã tầm trăm vạn trở lên rồi. Thật là khó chịu mà.
Quay phim truyền hình đúng là đốt tiền, có mấy bộ thì còn hồi được vốn, có mấy bộ thì đốt thành tro mà phiêu tán theo gió luôn.
Kiều Mạn Phàm: “Tôi đưa tiền cho anh, rồi anh tự đi mua đi. Anh cứ dựa theo suy nghĩ của chính mình mà quay chụp là được. Cứ quay theo kịch bản đã viết là tốt nhất, không cần chỉnh sửa quá nhiều làm gì.”
“Đương nhiên, cái ấy là chắc chắn rồi.” Trình Hữu vội vàng bảo đảm, mừng quá đi, hình như kim chủ không định nhúng tay, cũng rất tốt.
Ba ba, cô đúng là tốt quá, đúng thật là một kim chủ ba ba đủ tư cách đó.
Trình Hữu suýt chút nữa là khóc luôn lúc ấy, anh chàng nghĩ tới cảnh cha từ con hiếu.
Trình Hữu e dè nói với Kiều Mạn Phàm: “Vậy sau khi quay phim xong xuôi, những thiết bị đó phải làm sao bây giờ?”
“À, anh định thế nào, tôi tặng cho anh?” Cô giữ mấy thiết bị đó cũng chẳng để làm gì.
“Thật vậy sao, thế thì cám ơn cô nhiều.” Ba ba, ngài vĩnh viễn là ba ba của tôi. Trình Hữu thật sự rất cảm động, thiết bị hơn trăm vạn nói cho là cho?
Có thiết bị, sau này bản thân có thể quay được càng nhiều thứ.
Có thể làm một đạo diễn đủ tư cách, anh chàng còn muốn bán thân cho Kiều Mạn Phàm luôn, kim chủ như vậy đi đâu tìm được chứ?
Không can thiệp mà còn hào phóng như vậy nữa?
Tương lai có kịch bản gì anh ta cũng sẽ đều đến tìm cô.