Phim đã quay rồi, như vậy tiếp theo phải phát sóng. Lựa chọn nơi phát sóng cũng cần phải bàn bạc trao đổi.
Tiến hành các cuộc trò chuyện thân thiện và thương lượng lợi ích.
Trình Hữu lựa chọn Orange Video. Orange Video là trình phát video lớn nhất ở trong nước với lượng truy cập lớn và nhiều thành viên. Đưa bộ phim lên Orange Video có thể mang lại nhiều lợi nhuận.
Sau khi liên lạc nội bộ với Orange Video, Trình Hữu đã rất đau lòng. Bởi vì Orange Video dự định mua đứt toàn bộ, mà loại web drama này chỉ có thể bán được cỡ trăm mấy, hai trăm ngàn (tệ) một tập.
Tổng cộng phim hơn 30 tập, kết quả ngay cả vốn cũng không về được, điều này khiến Trình Hữu làm sao đi gặp Kiều Mạn Phàm đây?
Ngay cả vốn cũng không có kiếm về được chứ đừng nói là thời gian và công sức bỏ vào.
Miệng Trình Hữu đắng chát, niềm vui và sự phấn khích khi đóng máy bây giờ đã không còn sót lại chút nào.
Trình Hữu có thể làm sao bây giờ? Anh chàng chỉ có thể thương lượng với nhân viên thu mua của Orange, nói cho tác phẩm của mình thế này thế nọ, nhưng đối phương vẫn nói một câu: “Một trăm ngàn một tập, không thể nhiều hơn nữa, web drama đều là giá này.”
Trình Hữu nói: “Nhưng chi phí của chúng tôi không chỉ có chừng đó tiền.”
Người mua nói thẳng: “Đó là do anh không kiểm soát chi phí. Web drama muốn giá cao như thế là không thể, nếu muốn giá cao thì anh có thể phát lên TV.”
Orange là nền tảng lớn, thiếu một bộ web drama cũng không có gì. Dù sao mỗi năm có bao nhiêu web drama tràn vào Orange chứ? Rất nhiều web drama sau khi tiến vào Orange đã chìm ngủm.
Đa số web drama đều rất thô ráp, thậm chí phi logic, hoàn toàn không có vốn liếng gì, Orange trực tiếp bỏ ra số tiền ít nhất mua đứt những bộ phim đó, bỏ vào kho phim của nhà mình, tạo nên một thư viện điện ảnh và truyền hình khổng lồ.
Bây giờ người khác nói về Orange, đều nói Orange có kho phim lớn nhất toàn mạng, vô cùng phong phú, hấp dẫn rất nhiều khán giả, số thành viên cũng là nhiều nhất.
Bán tác phẩm của mình với giá rẻ mạt như vậy, Trình Hữu vô cùng đau lòng, hơn nữa còn là trực tiếp bị mua đứt, bán một tập lấy trăm ngàn tệ, sau đó sẽ hoàn toàn không có quan hệ gì với mình nữa.
Sau này, có lợi ích gì cũng không liên quan đến mình, cái gì cũng không có, vì lấy một chút tiền đáng thương mà nhìn con của mình biến thành của người khác.
Trình Hữu còn đang cố gắng khen ngợi kịch bản của mình: “Trong kịch bản này có Tư Thừa Trạch và Vưu Bành Bành, bọn họ có fan riêng.”
Lúc này, người của bộ phận thu mua mới kinh ngạc một chút: “Có bọn họ à, vậy một trăm rưỡi đi.” Thoáng cái đã thêm năm mươi ngàn, không tệ nhỉ, dù sao cũng là web drama.
Trình Hữu: ...
Trình Hữu rất khó chịu, đạo diễn nhỏ mới trải đời này suýt nữa đã khóc. Anh chàng cũng lập tức trở nên tràn đầy khí thế. Sau khi đàm luận mấy phen, đối phương một tấc cũng không chịu nhường. Hơn nữa, thái độ cao cao tại thượng, anh chàng đành phải tức giận xoay người rời đi.
Người thu mua của Orange Video chỉ liếc mắt một cái, lãng phí thời gian, một web drama xiêu vẹo mà cứ tưởng là tác phẩm gì lớn lắm.
Về phần bộ phim Trình Hữu mang đến, bọn họ xem cũng không thèm xem, rất ngạo mạn. Hơn nữa Trình Hữu lại là một đạo diễn chưa có tác phẩm nào, tác phẩm mới của người mới thì có thể là thứ gì tốt chứ?
Sau khi rời khỏi tòa nhà Orange, Trình Hữu quay đầu lại nhìn thoáng qua tòa nhà, tức giận đến mức dậm chân. Thật đúng là không làm gì được Orange, ai bảo Orange người ta là doanh nghiệp lớn, chướng mắt một đạo diễn nhỏ như mình.
Trong lòng Trình Hữu nghẹn một cỗ tức giận, nước mắt lăn dài, mờ mịt lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Kiều Mạn Phàm. Vừa nghe được giọng của Kiều Mạn Phàm, Trình Hữu đã trực tiếp khóc thành tiếng.