Nếu phải trả tiền thật thì đau lòng muốn chết. Như vậy thì lần này tổn thất quá nhiều. Công việc bị ảnh hưởng, lại còn tốn tiền, điều quan trọng nhất là mất hết danh tiếng. Sau này, bạn cùng lớp, đồng nghiệp sẽ dùng cái nhìn khác lạ với bản thân.
Xung quanh lại còn có nhiều người quay phim, livestream. Mấy người này chỉ muốn giơ tay che mặt mình đi.
So với phía Kiều Mạn Phàm cường thế, phía bọn họ gần như đã nằm im chờ đánh, án binh bất động.
Luật sư chỉ có thể lấy ra biện pháp trước đó: "Thân chủ của tôi cũng không có chủ đích muốn tạt sơn, mà là bị người khác dẫn dắt. Thân chủ của tôi đã biết lỗi sai, đồng thời tích cực bồi thường và xin lỗi theo yêu cầu của phía nguyên cáo."
"Tuy nhiên, phần bồi thường này có hơi nhiều. Thân chủ của tôi chỉ là một người bình thường, năm mươi ngàn gần như là thu nhập một năm."
Các luật sư khác cũng nói giống vậy. Rằng, các bị cáo khác đã bị dẫn dắt, bị kích động làm ra sự việc trong không khí cuồng nhiệt, với tâm lý không đủ sự kiên định.
Trách nhiệm của người kích động lớn hơn là chuyện chắc chắn.
Ngồi ở ghế chờ, sắc mặt của Trương Vĩ Minh khi nghe những luật sư đó phủ nhận là vô cùng khó coi. Bọn này có ý gì chứ, thế là muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu gã sao.
Xúi giục gì? Gã chỉ nói vớ vẩn vài câu, gã đâu phải bố mẹ của bọn kia, ai bắt bọn ấy nghe lời răm rắp làm gì?
Chính những kẻ đó đã có những suy nghĩ độc ác. Chỉ bị khơi gợi một chút, hằn sâu vào tâm trí của họ thì gây ra chuyện như vậy là quá bình thường.
Kết quả, bây giờ lại nói tất cả là lỗi của gã. Cái lũ trốn tránh trách nhiệm trông mới ghê tởm làm sao.
Mặc dù Trương Vĩ Minh không tham gia tạt sơn, nhưng cơ sự là do gã đề xuất. Ngay cả luật sư cũng nói tình hình của gã bây giờ có khả năng còn nghiêm trọng hơn cả đi tạt sơn.
Mà bản thân gã lại là người hầu toà cuối cùng. Những người khác một phe, gã thì một thân một chiến tuyến. Đãi ngộ như vậy, Trương Vĩ Minh không thể thấy vui vẻ, trái lại là vừa sợ hãi vừa khó chịu.
Gã phải gặp phải tình trạng bết bát hơn cả lũ đi tạt sơn. Vì sao chứ? Gã không tạt sơn, gã chỉ nói chuyện phiếm thôi.
Còn thêm cả mấy người này đùn đẩy trách nhiệm cho gã, Trương Vĩ Minh bây giờ chỉ biết cầu nguyện Kiều Mạn Phàm sẽ nhân từ một chút.
Những người ngồi trên ghế bị cáo có muôn vàn biểu cảm. Một số tức giận bất bình, nhìn Kiều Mạn Phàm với ánh mắt oán hận. Một số thì lấp loé nước mắt đảo quanh, sợ hãi.
Hơn nữa, họ đều chết lặng, Kiều Mạn Phàm nói gì thì là cái đó. Mẹ Giai Giai không có ý kiến với việc đến bù năm mươi nghìn. Chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không phải vấn đề.
Chồng của bà chăm chỉ làm việc như vậy, họ hoàn toàn có thể trả hết số bồi thường ấy. Chẳng qua phải xem liệu ông ta có chịu bỏ tiền cho con gái không.
Giai Giai vẫn chỉ là một học sinh. Từ trước đến nay, cô ta chưa từng nghe được số tiền lớn như vậy. Trong lúc nhất thời, cô ta vừa lo lắng vừa sợ hãi, rồi cần thận từng li từng tí hỏi: "Mẹ, mẹ sẽ trả sao?"
Nhanh kết thúc đi, hãy nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Mẹ Giai Giai lạnh nhạt nói: "Chuyện này cần hỏi bố của con."
Giai Giai nhìn thấy Kiều Mạn Phàm ở phía đối diện với dáng vẻ gọn gàng xinh đẹp, con mắt đỏ au. Kiều Mạn Phàm thật sự muốn có tiền đến điên rồi, bản thân ả có tiền như vậy sao còn phải tìm người khác đòi tiền?
Một thùng sơn mới bao nhiêu tiền? Ả trở tay tăng thêm gấp bao nhiêu lần? Tại sao lại có thể có loại người lòng tham không đáy như vậy?
Kiều Mạn Phàm nhìn những người này lắm lời. Cô nhìn thoáng qua luật sư, luật sư lập tức nói: "Điểm này chúng tôi sẽ không nhường dù chỉ một bước. Chúng ta nhất định phải để một số người biết luật pháp công chính công bằng. Nếu như các vị không đồng ý phương án này, chúng tôi vẫn còn một phương án khác."
"Đây là một danh sách, bao gồm tiền chữa trị cho cha mẹ của nguyên cáo, phí tổn hại kiến trúc mặt tường, với phí tổn thất tinh thần..."