Sau khi bà Kiều rời đi, Kiều Mạc Khiêm suy nghĩ một hồi rồi gọi cho trợ lý: “Điều tra giúp tôi về Chu Lan Hân và sinh hoạt của cô ta ở nước ngoài.”
Hiện tại xem ra, Chu Lan Hân khá bất thường. Là đối tượng xem mắt của hắn ta nhưng không nói được mấy câu, nhưng, cô ta lại thân thiết và gần gũi với Kiều Mạn Phàm.
Kiều Mạn Phàm là dạng người gì, có danh tiếng như thế nào, dù Chu Lan Hân mới từ nước ngoài trở về không lâu thì chỉ cần hỏi thăm một chút cũng biết.
Thật sự thì danh tiếng Kiều Mạn Phàm ở trong giới như sấm bên tai, quá kỳ dị, quả thực là không ai không biết.
Các cô gái bình thường có lẽ đều không chơi cùng với Kiều Mạn Phàm.
Chẳng lẽ cô Chu kia thật sự hướng về hắn ta?
Kiều Mạc Khiêm sờ sờ mặt, nếu là hướng về hắn ta thì vì sao đến bây giờ cũng chẳng có đôi câu vài lời?
Nếu hắn ta là con mồi của Chu Lan Hân, cô ta ít nhất phải triển khai tiến công hắn ta mới đúng. Một là không truy đuổi, hai là không tạo bẫy, ba là không quan sát con mồi…
Tóm lại, Chu Lan Hân khiến cho người khác cảm thấy có sự quỷ dị.
Sau khi cúp máy, Kiều Mạc Khiêm duỗi tay về phía bàn phím. Đôi tay run nhè nhẹ, nhưng vẫn nhập dòng chữ 'vì sao con gái lại thích chơi chung với con gái'. Chẳng qua, hắn ta nhanh chóng xóa bỏ và nhập lại 'vì sao một cô gái lại thích tìm một cô gái khác'. Kiều Mạc Khiêm vẫn cảm thấy những dòng kia không thể biểu đạt suy nghĩ trong lòng của bản thân.
Kiều Mạc Khiêm hít sâu một hơi, rồi thở ra, nhập vào cặp từ ‘nữ nữ’.
Giao diện hiện lên vòng tròn quay đều, Kiều Mạc Khiêm cố lấy hết sự can đảm để xem.
Bách hợp, quả quýt, bách hợp đại pháp tốt, quả quýt và tình yêu ngọt ngào, còn có trang mua sắm những dụng cụ đặc biệt cho nữ nữ.
Kiều Mạc Khiêm: Con mợ nó, ông đây đang mơ hay sao!
Hắn ta ném con chuột đi rồi không nhịn được giơ tay che mắt, ôi cái thế giới điên rồ này!
Những phần thiểu số không phải thứ chủ yếu phổ biến này thật sự khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Kiều Mạc Khiêm bất ngờ nhấp chuột vào một bộ tiểu thuyết và đọc một chút. Sau đó thì đọc liền không ngừng, hắn ta mím môi thật chặt và nghiêm túc nhìn màn hình.
Vào thời đại thông tin, con người có thể dễ dàng bị gây rối. Chỉ cần bạn nhấp chuột vào một thứ gì đó, cho dù là không cẩn thận, số liệu thống kê sẽ cho rằng đó là thứ bạn yêu thích và không ngừng đề cử những thông tin tương tự.
Kiều Mạc Khiêm lại bị ép nhìn thêm mấy thứ này, nào là cả trai lẫn gái, nào là ngợp trong vàng son, nào là phóng túng, nào là tràn ngập dục vọng.
Sau khi nhìn những thứ đó, Kiều Mạc Khiêm cảm giác như thận của mình bị đâm một nhát và không thể nhìn được nữa. Thậm chí, hắn ta còn có cảm giác buồn nôn, hoa mắt váng đầu.
Công việc hôm nay cũng có khả năng làm được, đi ngủ thôi.
Để xem kết quả bên kia trợ lý điều tra ra sao.
Càng lý giải được nhiều thì càng phát hiện bản thân càng không biết gì, bị ép hiểu biết mấy thứ này khiến tâm trạng của Kiều Mạc Khiêm rất không vui, còn đầu thì choáng váng.
Sau khi bị ép tiếp nhận thông tin phong phú, hậu quả chính là lúc nhìn Kiều Mạn Phàm, hắn ta cảm thấy cả người cô đều trở nên bất thường.
Sáng sớm, Kiều Mạn Phàm sáng sớm đã bị Kiều Mạc Khiêm nhìn chằm chằm bằng ánh mắt khó hiểu.
Giao bữa sáng cho Tiểu Quả, vất vả lắm cô mới có thể ngồi xuống ăn bữa sáng một cách yên ổn. Kết quả lại phải đối diện với ánh mắt ấy, đúng là khiến cả người như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Ông anh bị cái gì đấy, mắt có tật gì à?
Kiều Mạn Phàm cảm thấy đó là chuyện mình đã mách đêm qua nên cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ vẻ đặc biệt đúng lý hợp tình: “Nhìn lại thận của anh đi, chưa thấy người đẹp bao giờ à…”
Nhìn lại thận, Kiều Mạc Khiêm sờ thận của mình theo bản năng rồi rời ánh mắt: “A……”
Kiều Mạn Phàm: …
A cái em gái anh!
Không đúng, a chính ông anh ấy!
Tính khí kỳ quái, ông anh chẳng trả tiền mà vẫn cho rằng bản thân có lý, đúng là ông tổ làng quỵt nợ.