Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chà chà, tổ sản xuất bắt đầu kiếm chuyện rồi.

Khuôn mặt các vị khách mời và cha mẹ rất khó coi, có vẻ như đêm qua họ đã không thể nào nghỉ ngơi tốt.

Mỹ nam đẹp như hoa Tư Thừa Trạch lại càng xui xẻo, trên mặt có nhiều vết muỗi đốt. Mỹ lệ như vậy, soái khí như vậy thế mà những con muỗi lại dám cắn, đúng là tội ác tày trời.

Thợ quay phim càng thêm ranh mãnh, hận không thể quay cận cảnh vết muỗi đốt, phóng to gấp nghìn lần.

Tư Thừa Trạch cảm thấy hơi ngứa, không nhịn được muốn gãi, nhưng lại lo lắng để lại dấu vết, dù sao khuôn mặt này vẫn rất quan trọng.

Đội ngũ chương trình vo những tờ giấy ghi nhiệm vụ lại, sao đó xáo lên để khách mời bốc thăm.

Kế hoạch viên nói: “Mọi người đến bốc thăm nào, bên trong là nhiệm vụ của mọi người, nhiệm vụ này còn liên quan đến bữa trưa, nếu không hoàn thành thì không được ăn trưa đâu.”

Kiều Mạn Phàm trợn tròn mắt: “Có ma mới biết bên trong là nhiệm vụ gì, tôi thấy mấy người là đang muốn bỏ đói chúng tôi.”

Kế hoạch viên: “Nếu các vị muốn không làm việc thì cũng có thể thuyết phục chủ nhà cho mọi người ăn, như vậy có thể không cần làm nhiệm vụ.”

Ánh mắt mấy vị khách mời đều nhìn về phía Tư Thừa Trạch, đúng là khuôn mặt tuấn mỹ của hắn quả thật có thể dùng để kiếm cơm nha.

Tư Thừa Trạch trừng mắt nhìn lại: “Mấy người nhìn tôi làm gì?” Mỗi một động tác đều tràn đầy mị lực.

“Bốc thăm đi.”

“Ưu tiên phụ nữ, Kiều Mạn Phàm bốc trước.” Tổ sản xuất nhìn về phía Kiều Mạn Phàm, bộ dáng như thể hoàn toàn coi Kiều Mạn là center vậy.

Kiều Mạn Phàm liếc mắt đầy xinh đẹp, vểnh tay hoa bốc một viên giấy lên, sau đó mở ra xem.

Những vị khách khác cũng xích lại gần muốn xem thử Kiều Mạn Phàm bốc được nhiệm vụ gì.

“Đốn củi.”

Kiều Mạn Phàm mặt không đổi sắc vo tờ giấy lại ném xuống đất.

Đạo diễn: “Chú ý hình tượng, cô còn đang ghi hình chương trình đấy.” Ông chưa từng thấy ai thả bay bản thân như vậy, giả bộ xíu cũng chẳng thèm làm.

Người rút thăm thứ hai là Vưu Bành Bành, cậu vô cùng gấp gáp, sợ mình rút phải một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra bốc một viên giấy.

“Nhổ cỏ.”

Vưu Bành Bành: …

Khuôn mặt đau khổ, nhổ cỏ cái gì vậy trời?

Tư Thừa Trạch phân vân mãi giữa hai viên giấy, cuối cùng cầm một viên, vừa mở ra xem đã vui mừng nói: “Cha, nhiệm vụ của chúng ta khá đơn giản, chúng ta tưới cây.”

Kiều Mạn Phàm lập tức bổ một đao: “Tưới cây không hề đơn giản, muốn tưới cây đầu tiên phải gánh nước.”

Tư Thừa Trạch sửng sốt: “Tôi chưa bao giờ gánh nước.”

Mễ Tinh Châu cầm một viên giấy: “Xới đất.”

Mễ Tinh Châu hỏi: “Xới đất là làm gì? Dùng trâu cày hả? Tôi không làm được.”

Vẻ mặt hắn vô cùng bối rối.

Kế hoạch viên: “Không phải, là dùng cuốc xới đất.”

Để một nhà vô địch trượt băng nghệ thuật dùng cuốc xới đất, thật là ảo ma, đặc biệt Mễ Tinh Châu còn là một thân sĩ ôn nhu, bất kể nhìn như thế nào cũng cảm thấy rất quái dị.

Cha Mễ Tinh Châu cau mày, muốn thảo luận lại với tổ sản xuất một chút nhưng Mễ Tinh Châu đã lập tức nói: “Tôi nghĩ mình có thể thử.”

Chỉ cần là việc cha muốn phản đối thì Mễ Tinh Châu đều muốn làm thử, đây là chút lòng nổi loạn ẩn giấu trong lòng hắn.

Cha Mễ nhìn thoáng qua con trai, biết con không giống ông, trong lòng thở dài một hơi, không đi tìm tổ sản xuất nữa.

Cha Mễ vốn cho rằng đến tham gia chương trình này có thể làm quan hệ giữa ông và con trai có thể hòa hoãn một chút, xoa dịu mối quan hệ cứng ngắc không có gì để nói ngoài chuyện trượt băng giữa hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK