Quyền An đưa tay về phía Kiều Mạn Phàm: "Chúc mừng gia nhập hiệp hội.”
Kiều Mạn Phàm nắm chặt tay anh ta, cười nói: “Tôi sẽ cố gắng.”
“Chỉ mỗi cố gắng là không đủ, phải cần hiểu biết nữa.” Quyền An nói.
Kiều Mạn Phàm gật đầu: “Tôi biết rồi. Tôi sẽ cố gắng, cũng sẽ hiểu biết.”
Hừ, Phó Xán đứng cạnh xem mà khó chịu. Quyền An chẳng biết gì cả. Kiều Mạn Phàm này ngốc lắm đấy, trên mạng ai cũng nói cô ta chỉ là đồ trang trí thôi.
Nhưng một đại tiểu thư biết nấu ăn thì vẫn có chút bản lĩnh, ít ra cũng có phần khác biệt so với những kẻ trong giới giải trí.
Những đầu bếp được gia nhập hiệp hội tất nhiên vô cùng hào hứng. Nhưng những người không được gia nhập thì chỉ có thể ủ rũ rời đi và chờ cơ hội kế tiếp.
Quyền An dẫn Kiều Mạn Phàm tham quan hiệp hội một chút. Dường như phần kiến trúc của Vườn cây cảnh cổ điển Tô Châu tràn ngập nội hàm cùng với khí chất. Ý vị trong đó thật sự không bình thường, hòn non bộ với nước chảy, hành lang gấp khúc đan xen, cứ giống như đã lạc sang một thế giới khác.
Bản thân đã biến thành một tiểu thư khuê các mỹ lệ đón nhận từng đợt hương thơm của loài lan tử là.
"Hiệp hội của mấy anh đúng là giàu có thật đấy." Kiều Mạn Phàm cảm thán nói.
"Người dân lấy đồ ăn là lẽ sống, ăn mặc ngủ nghỉ thì cái ăn luôn luôn đứng vị trí đầu tiên. Trong hiệp hội có rất nhiều lão tiền bối, những người yêu thích những món ăn ngon đều đến đây." Quyền An giải thích.
Phó Xán nhìn hai người buôn chuyện, thì biểu cảm hơi khó ở.
“Xán Xán, Xán Xán, Xán Xán…” Từ xa họ đã nghe được tiếng gọi mềm yếu, chưa thấy người đã thấy tiếng.
Phó Xán vừa nghe giọng nói này, đôi mày đã nhíu chặt lại. Sau đó, một cô gái mặc chiếc váy màu xanh nhạt xuất hiện.
Trên đầu cô cài một đóa hoa màu trắng nhỏ, hình như đó là hoa thật.
Cô gái này nhìn thấy Kiều Mạn Phàm thì biến sắc mặt. Chỉ trong nháy mắt, Mạn Phàm cảm thấy cô ấy muốn tức điên lên. Nhưng cô ấy đã tìm lại và hỏi Phó Xán: “Cô ta là ai thế, Xán Xán.”
Lúc cô nàng gọi Xán Xán, người ta nghe đều cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Phó Xán đáp lại với vẻ không kiên nhẫn: “Là đầu bếp đến tham gia khảo hạch thôi.”
Sắc mặt của cô nàng mới đẹp lại một chút: "Không phải chị muốn can thiệp vào chuyện em kết bạn đâu. Nhưng có vài cô gái thật sự không tốt, các cô ấy am hiểu lừa người, lừa gạt tình cảm của em, chà đạp trái tim của em và còn muốn lấy đi tài sản của em nữa."
Phản ứng đầu tiên của Mạn Phàm là, cô đang nói đến Cam Manh hả?
Phó Xán nhíu mày: “Em biết rồi. Em có phải trẻ con đâu! Em biết hết, chị không cần phải nhìn chằm chằm em đâu. Chị tự đi tìm bạn đi, cứ quản em có bạn gái hay không, chị có thấy phiền không?"
Kiều Mạn Phàm: …
Đối mặt với chính chị gái của mình cũng vẻ thiếu đòn này, rốt cuộc tên Phó Xán này trưởng thành kiểu gì vậy?
Nhưng nghĩ đến việc nguyên chủ cũng lớn lên được thì chuyện gã này có thể trưởng thành cũng là bình thường.
Chị gái Phó Xán lập tức hiện về phiền muộn, ngay cả trong ánh mắt cũng tràn ngập vẻ buồn bã: “Xán Xán, em đang ghét bỏ chị ư?.”
Phó Xán nói thẳng: “Chị xem cái dáng vẻ này của chị đi, ghét bỏ xừ luôn ấy, tất nhiên là ghét rồi.”
Khóe miệng của Mạn Phàm giật giật. Chắc đây không phải chị em ruột, nếu là chị ruột mà gặp phải thằng em này thì chắc sẽ đánh cho nó tàn tạ.
“Xán Xán…” Chị gái Phó Xán đã tạo dáng Tây Thi ôm ngực rồi. Nhưng Phó Xán thì thờ ơ và còn có phần không kiên nhẫn, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Chị gái Phó Xán: “Ba ba về nhà, chị đến gọi em về ăn cơm.”
“Biết rồi.” Phó Xán nói, thấy cô ấy vẫn chưa đi, hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Kiều Mạn Phàm có thể thấy rõ mặt của chị gã hơi nhăn nhó một tí.