Kiều Mạn Phàm nhìn nụ cười miễn cưỡng trên khuôn mặt của Mễ Tinh Châu, cảm giác giống như một con thỏ rủ tai xuống vậy.
Hắn không vui.
Vừa là cha, vừa là huấn luyện viên của con trai, có vẻ như cha Mễ rất kiểm soát Mễ Tinh Châu.
Kiều Mạn Phàm phát hiện chương trình này thật biết tìm người, Mễ Tinh Châu đã là một người trưởng thành, vậy mà muốn ăn cái gì cũng phải được cha mình cho phép.
Trong chương trình, chắc chắn sẽ có ít nhiều điều gì đó vô thức lộ ra, đây chính là những mâu thuẫn và điểm nhấn của chương trình.
Tuy nhiên tình hình của Mễ Tinh Châu đúng thật là không thể ăn bậy, nhưng con người cũng không phải robot máy móc, không ăn được thì sẽ không muốn ăn sao?
Mễ Tinh Châu miễn cưỡng cười cười với Kiều Mạn Phàm: “Cảm ơn, tôi không ăn.”
Kiều Mạn Phàm cũng mỉm cười: “Không sao, không sao.” Sau đó, ở ngay trước mặt hắn, bắt đầu ăn rôm rốp.
Mễ Tinh Châu xoay đầu lại, lấy miếng bịt mắt che lại mắt mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kiều Mạn Phàm ăn xong, liếm liếm ngón tay, nói với cha mẹ Tang: “Cha mẹ cũng nghỉ ngơi xíu đi ạ.”
Xe buýt chạy ra khỏi thành phố náo nhiệt, theo thời gian trôi qua, cảnh vật xung quanh trở nên hơi hoang vắng, nhà cửa nhìn có vẻ cũ nát.
Nhìn khung cảnh lao vùn vụt ngoài cửa sổ, tâm trạng của các vị khách mời cũng dần trở nên không tốt. Chương trình này chuẩn bị mang họ đến nơi phân chim cũng không có à?
Vốn dĩ là đi du lịch ở nước ngoài, nhưng bây giờ đổi lại thành du lịch trong nước thì lại đến nông thôn du lịch? Muốn về quê lập nghiệp hay gì?
Nghe nói hình như là Kiều Mạn Phàm đề nghị.
Tổ sản xuất vô cùng thân thiết kéo cho Kiều Mạn Phàm không ít giá trị thù hận.
Thiếu niên Vưu Bành Bành không nhịn được hỏi thợ quay phim: “Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy?”
Đây là chương trình du lịch gì chứ? Đây là biến hình ký* mà.
* Biến hình ký: một gameshow thực tế về sự thay đổi của thiếu niên thành thị và nông thôn.
Thợ quay phim nói thẳng: “Sắp đến rồi, là niềm vui bất ngờ đó.”
Vưu Bành Bành hừ một tiếng: “Tôi mới không tin chú.”
Vưu Bành Bành tuổi còn nhỏ, tất cả mọi người đều không thèm chấp con nít.
Kiều Mạn Phàm vươn vai, mở cửa sổ xe, hít một hơi thật sâu: “Woa, không khí thật trong lành.”
Nam diễn viên trầm ổn Kỳ Thụy Gia không nhịn được muốn cười haha. Không khí trong lành sao? Sau này cô sẽ biết, cuộc sống ở nông thôn không tốt đẹp như vậy.
Muỗi, vệ sinh, nền đất lầy lội khi trời mưa,…
Đứa trẻ lớn lên ở vùng nông thôn Kỳ Thụy Gia hiểu sâu sắc cuộc sống nông thôn thật sự là như thế nào.
Những người này làm ra vẻ yêu thích, họ cảm thấy sống ở nông thôn rất thong dong nhàn nhã, rất tự nhiên, tươi mát, nhưng thực tế lại không phải như vậy.
Để cho những người này sống ở nông thôn thật, chắc họ sẽ chạy nhanh hơn bị ma đuổi í chứ.
Xe buýt rời khỏi đường cao tốc, rẽ vào đường bê tông, nhưng đường bê tông lại có ổ gà và những mảng xi măng bể nát khiến xe đột ngột trở nên xóc nảy.
Người ngồi trong xe bị xóc đến nỗi mông rời khỏi chỗ ngồi, trái tim như sắp phun ra từ trong miệng.
Khó chịu quá, như này là quá xóc rồi.
Mỹ nam manga Tư Thừa Trạch sợ ngây người, đến nơi quỷ quái gì thế này? Ngoại trừ Kỳ Thụy Gia nhìn có vẻ tương đối bình tĩnh, sắc mặt những người còn lại đều rất khó coi.
Trong thành phố, mọi người chưa bao giờ đi xe xóc nảy như vậy. Tất cả không tự chủ được nhìn về phía Kiều Mạn Phàm với một ánh mắt tràn đầy oán hận.
Trong đầu Kiều Mạn Phàm không biết chứa cái gì? Thành phố nước ngoài sạch sẽ không đi, lại một hai nhất định phải đến nơi như này?
Chẳng lẽ đại tiểu thư nhà cô muốn trải nghiệm cuộc sống khó khăn sao? Muốn trải nghiệm thì tự mình đi mà trải nghiệm, tại sao phải kéo bọn họ theo chứ?
Cút!