Tạm thời chưa nói đến chị Đình tức giận bao nhiêu, trong công ty, chị ta không được coi trọng, vẫn chưa dẫn dắt được một nghệ sĩ nào có giá trị, rồi cả mấy nghệ sĩ cùi bắp dám ghét bỏ bản thân.
Hơn nữa, tất cả đều có liên quan tới Kiều Mạn Phàm. Chị Đình cảm thấy bản thân đã bị cô tặng một cú lừa siêu cấp.
Kiều Mạn Phàm từng nói muốn trở thành người nổi tiếng nhất, diễn viên có thực lực nhất, vân vân và mây mây. Cô vẽ ra một cái bánh thật to rồi kết quả là ảnh hưởng đến chị ta.
Chị Đình thấy rằng bản thân rơi vào tình trạng như hiện tại đều là bị liên lụy bởi Kiều Mạn Phàm.
Ôi, cô ta chỉ biết rời đi mà chẳng thèm đoái hoài đến những người còn lại.
Chị Đình thật sự đã bực tức không kìm nén nổi mà lấy di động ra gọi điện thoại cho Tiểu Quả, vừa mở miệng đã là lời nói trái khoáy: "Chúc mừng em nhé, em thất nghiệp rồi."
Lát khoai tây chiên rơi khỏi tay Tiểu Quả, cô nàng cũng không nhai nữa mà vội vàng hỏi: "Chị Đình, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tuy rằng không phải làm việc nhưng làm trợ lý của Kiều Mạn Phàm, tiền lương thì Tiểu Quả vẫn lấy đều đặn.
"Bây giờ chị đã không còn là người đại diện của Kiều Mạn Phàm, em thấy mình còn có thể tiếp tục làm trợ lý nữa không?" Chị Đình chẳng qua đang bực dọc nên muốn tìm ai đó để châm chọc một phen. Ít nhất, chị ta vẫn làm người đại diện, còn Tiểu Quả thì trực tiếp bị thất nghiệp.
Tiểu Quả ớ một cái: "Chị Phàm đã chấm dứt hợp đồng với công ty rồi ư?"
Chị Đình: "Chưa, nhưng cũng không lâu nữa đâu."
Vẻ mặt của Tiểu Quả lập tức biến thành sầu khổ, không có công việc thì phải làm sao bây giờ?
Tiểu Quả vội vàng cúp điện thoại, nếu không liên quan thì cô nàng sẽ không cần phải nghe chị Đình than phiền nữa.
Trong khoảng thời gian làm cộng sự với chị Đình, những gì Tiểu Quả nghe được nhiều nhất chính là lời kêu ca. Chị ta không ngừng than vãn, không ngừng trách móc, oán giận về Kiều Mạn Phàm.
Đó quả thực là một cái máy phát ra cảm xúc tiêu cực vô tình. Khó trách chị Phàm và chị ta lại có quan hệ không tốt, chẳng ai thích mỗi ngày phải nghe người khác chê bai, nói bản thân làm cái này không tốt, trách cái kia làm không tốt.
Tiểu Quả suy nghĩ rồi vẫn có phần gấp gáp mà gọi cho Kiều Mạn Phàm và thấp thỏm mở miệng hỏi: "Chị Phàm, chị muốn chấm dứt hợp đồng với công ty à?"
Mạn Phàm đang bận bịu nấu bữa trưa: "Sao em biết?"
"Chị Đình nói ạ. Bây giờ chị Đình cũng không phải là người đại diện của chị nữa rồi." Tiểu Quả nói.
Mạn Phàm không thèm để ý mà nói: “Thế cũng khá tốt.” Không có người đại diện càng tốt, sẽ không còn có người đến chỉ trỏ việc cô đăng ảnh đồ ăn trên Weibo.
Cô thích đăng cái gì là quyền của bản thân cô.
Tiểu Quả nói: “Em cũng không còn là trợ lý của chị.”
Mạn Phàm vẫn có ấn tượng khá tốt về cô bé này, cô nói: “Em cứ tiếp tục giúp chị đi.”
Cô cần Tiểu Quả chạy chân, nấu nướng xong xuôi còn cần phải có người đưa cơm: “Nếu em không muốn thì để chị giới thiệu em đến một đoàn phim, tới đó cần phải làm một vài công việc hỗ trợ vụn vặt.”
Tiểu Quả lập tức nói: “Chị Phàm, em nguyện ý đi theo chị.”
Kiều Mạn Phàm: “Được, chị gửi cho em một cái địa chỉ. Bây giờ em đến chỗ chị nhé.” Kiều Mạn Phàm gửi địa chỉ của biệt thự cho Tiểu Quả: “Đến lúc đó em chỉ việc gọi điện thoại, chị sẽ nói bảo an cho em vào.”
“Vâng.” Tiểu Quả lập tức đi chỉnh trang một chút. Cô nàng gội đầu tắm rửa, đổi bộ đồ mới rồi đến tìm Kiều Mạn Phàm.
Mạn Phàm chụp lại các món ăn đã nấu xong xuôi, sắp xếp chúng vào chín phần của hình vuông và đăng Weibo, rồi để hết đồ ăn vào hộp cơm.
Kiều Mạn Phàm vừa đăng Weibo đã có rất nhiều người vọt đến bên dưới bài viết cười cợt và trào phúng.
“Ồ, Kim Liên lại đăng món ngon, ảnh này tìm từ đâu ra thế?”
“Ăn, cô còn biết ăn, Hoắc Sâm bị cô hại thảm biết bao, vậy mà cô còn nuốt trôi.”
“Ăn, còn ăn cơ, sao lại không bội thực mà ngỏm luôn đi. Bởi vì cô, mà Trạch Trạch vẫn luôn bị bọn anti chửi bới…”