Nhà vệ sinh rất đơn sơ, Kiều Mạn Phàm lo bản thân cô cũng có thể vô ý trượt chân ngã thẳng vào trong hố phân.
Nếu buổi tối muốn đi vệ sinh thì phải làm sao bây giờ?
Tổ sản xuất thật đã quyết tâm rồi, nhưng điều kiện chỗ cô không tốt thì chắc hẳn bọn họ ở trong thôn cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Cô là một đại tiểu thư, đã quen với cuộc sống hưởng thụ, vậy mấy người trong tổ sản xuất có thể chịu được cực khổ sao?
Thôi đi, trước đây chương trình này là một chương trình du lịch, ra nước ngoài cũng được ở khách sạn, hoàn cảnh vô cùng tốt, đủ loại hương vị ngoại quốc.
Thế mà bây giờ lại thành quay Biến hình kế, tưởng việc này dễ dàng như vậy sao?
Nghĩ đến còn có nhiều người cùng cô chịu đựng khó khăn, trong lòng Kiều Mạn Phàm thoải mái hơn rất nhiều.
Thiết Oa Tử vẫn luôn đi theo sau Kiều Mạn Phàm, trong miệng còn nhấm nháp miếng thịt khô mà Kiều Mạn Phàm cho lúc nãy, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn. Kiều Mạn Phàm nói thẳng: “Nhóc bẩn như vậy, đừng có đi theo chị.”
Thợ quay phim: …
Cô gái này thật ác độc!
Có thể đối xử với một đứa trẻ như thế sao?
Thiết Oa Tử nhấm nháp thịt khô, so với việc bị công kích ngôn ngữ như vậy, nó cũng không quan tâm lắm, vẫn đi theo sau Kiều Mạn Phàm.
Kiều Mạn Phàm nói: “Nhà nhóc nghèo, nhưng chẳng lẽ đến nước cũng không có sao? Trong nhà không có nước thì sông suối cũng có nước, tại sao không tắm rửa?”
Nước ở mương không bị ô nhiễm, trong vắt, còn có thể nhìn thấy những con cua nhỏ và cá nhỏ bên trong.
Thiết Oa Tử nhai miếng thịt khô, nhìn chằm chằm Kiều Mạn Phàm với đôi mắt đen như quả nho, nét mặt lộ vẻ ngây thơ vô tội kèm một chút cô đơn.
Kiều Mạn Phàm đi một vòng từ sân sau vào sân, nhìn thấy con vịt cạc cạc cạc chạy đến trước mặt mình, trong khi chạy, nó còn kéo ra một mớ bong bóng phân xanh.
Kiều Mạn Phàm lập tức ngửa đầu, lộ ra vẻ ghét bỏ, Thiết Oa Tử nhanh chóng cầm xẻng bắt đầu dọn phân.
Kiều Mạn Phàm lấy điện thoại gọi điện cho mẹ Kiều, thực hiện nhiệm vụ báo cáo bình an mỗi ngày.
Ở đây, tín hiệu không được tốt lắm, khi kết nối điện thoại giống như xem video bị lag vậy. Kiều Mạn Phàm lập tức kể lể: “Mẹ ơi, để con nói cho mẹ biết, ê-kíp chương trình không phải là người mà là chó, bla bla…”
Mẹ Kiều có thể làm gì? Chẳng còn cách nào, chỉ có thể an ủi Kiều Mạn Phàm, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Tín hiệu không được tốt lắm, sau này con khỏi gọi điện cũng được.”
Kiều Mạn Phàm: …
Mẹ, mẹ thay đổi rồi, trước đây mẹ rất lo lắng cho con, bắt con ngày nào cũng phải gọi điện thoại về nhà mà.
Cúp điện thoại của mẹ Kiều, Kiều Mạn Phàm nghĩ mình nên gửi tin nhắn cho Kiều Ngữ Phù, báo bọn họ đã đến, không có chuyện gì xảy ra cả.
Kiều Mạn Phàm nghĩ nghĩ, lại gửi một tin nhắn cho Kiều Mạc Khiêm, nội dung tin nhắn là kiểu mọi người hay gửi đại trà cho một nhóm, quan tâm qua loa: “Biển người mênh mông, tri kỷ ở đâu? Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, không phải một cái ảnh, mà là một trái tim. Bạn bè là cùng nhau mỉm cười, cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Những năm tháng hạnh phúc, thời gian ngọt ngào bên nhau mãi mãi trường tồn! Bạn hiền, đã lâu không gặp, nhớ bạn lắm!”
Nhìn qua có vẻ giật gân, nhưng lại tràn đầy hư tình giả ý.
Kiều Mạc Khiêm xem qua tin nhắn, cau mày, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Vì để tránh cho điện thoại di động của mình biến thành một bãi rác, Kiều Mạn Khiêm trực tiếp xóa tin nhắn của Kiều Mạn Phàm, kéo ba chữ “Kiều Mạn Phàm” vào sổ đen.
Kiều Mạn Phàm báo bình an xong, thấy Thiết Oa Tử vẫn còn đang đứng nhìn mình chằm chằm, không nhịn được nói: “Nhóc tắm đi, bẩn quá, chị không thích con nít ở bẩn.”
Có lẽ là do sức hấp dẫn của thịt khô quá mãnh liệt, Thiết Oa Tử đối với Kiều Mạn Phàm nói gì nghe nấy.