Cắt tỉa là do ai dạy?
Nói ra lại là một câu chuyện cũ đầy bi thương.
Kiều Mạn Phàm ngẫm nghĩ, nhìn trái rồi lại ngó phải, dáng vẻ như kẻ ăn trộm. Cô nhỏ giọng nói: "Ông nội của cháu.”
Ông nội nhà họ Kiều đã sớm đoàn tụ với tổ tiên, sao có thể chỉ dạy được. Đó chỉ có thể là ông nội của cô ở thế giới kia thôi.
Trong nhà cô còn có một bộ dao gia truyền chuyên dùng để cắt tỉa, có loại bằng vàng có cái bằng bạc. Chúng đã được truyền từ đời tổ tiên, đựng đầy một rương luôn. Mười tám loại dụng cụ cắt khác nhau, đáng tiếc không thể đưa tới thế giới này.
Sư phụ Lý thấy dáng vẻ định nói gì đó nhưng không nói nữa của Kiều Mạn Phàm thì không khỏi nhíu mày lại. Ông không hiểu, chuyện này thì có gì khó nói.
"Ông nội của cô?" Ông ta vốn đang nghĩ rằng đó là một lão nát rượu nào đó trong hiệp hội.
Bên cạnh đó, các nhân viên công tác nhìn hai người này không hề chạm đũa, còn mải thảo luận về đồ ăn ngon. Chỉ biết thở dài một hơi, đầu bếp và người thường đúng là không giống nhau.
Đồ ăn ngon trước mặt, sao lại còn băn khoăn nhiều như vậy làm gì.
Sư phụ Lý lần lượt nhận xét các món ăn của Kiều Mạn Phàm. Và với mỗi món, ông ta đều có thể chỉ ra một số khuyết điểm của chúng. Ví dụ như, màu sắc món ăn không ưa nhìn, thịt già quá lửa, thịt mềm ăn không ngon, tỉa tót cho đẹp rồi lúc ăn lại khó khăn...
Có không ít khuyết điểm, nhưng Mạn Phàm vẫn lắng nghe và còn lộ ra nụ cười mỉm. Sư phụ Lý liền tức giận: "Cô cho rằng tôi cố ý móc mỉa ư, cô đến hiệp hội mà xem người ta nấu nướng như thế nào!"
Kiều Mạn Phàm: "Được, cháu biết rùi”. Di động trong túi vang lên, Kiều Mạn Phàm lập tức bắt máy.
Kiều Mạc Khiêm hỏi: “Khi nào mày đi?”
Kiều Mạn Phàm nhìn về phía Kiều Mạc Khiêm. Nhưng lại thấy anh ta nhìn qua bên này, tay cầm di động nói chuyện, còn ánh mắt sắc bén đang xuyên qua đám người nhìn qua bên này. Kiều Mạn Phàm nói: “Đi liền.” Cúp máy.
Kiều Mạn Phàm nói với sư phụ Lý: "Ông à, cháu còn có chuyện, cháu phải đi trước đây.”
Mặt của sư phụ Lý xụ xuống, "Đi đi, nhớ là phải đến hiệp hội xem thử đó nhá!"
“Được, cháu sẽ đi mà.” Kiều Mạn Phàm xoay người rời đi. Chờ cô khuất bóng, sư phụ Lý móc chiếc điện thoại chậm chạp bấm số gọi đi.
“Sư phụ có chuyện gì sao?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói réo rắt.
“Quyền An, ta phát hiện được một mầm non, đang nghĩ xem nên tìm cách nào để thu hút người ta gia nhập hiệp hội. Nếu bồi dưỡng cho tận tâm có lẽ sẽ trở thành đại biểu quốc gia đi tranh tài đó.” Lý sư phụ nói.
“Con biết rồi, con sẽ chú ý.” Quyền An nói.
Sư phụ Lý dặn dò: "Con cũng phải rèn luyện kỹ năng nấu nướng của mình đi, đừng có mỗi ngày bận rộn mấy chuyện không đâu. Ta thấy, trình độ của con sau này còn chẳng so được với thằng nhóc tóc đỏ đâu."
“Ta không muốn đồ đệ của mình thua đồ đệ của lão Trương đâu, đến lúc đó tên kia lại ra vẻ khoe khoang trước mặt ta. Nếu không thì con từ chức phó hội trưởng đi mà chuyên tâm vào rèn luyện nấu nướng.”
"Con đó, đúng là có quá nhiều chuyện ảnh hưởng đến tâm trạng nấu ăn."
Quyền An rất bất đắc dĩ, nói: "Được rồi mà sư phụ, con sẽ không thua đâu.”
Quyền An tắt máy, biểu tình kiểu "gòi xong” sư phụ không cho phương thức liên lạc, bảo anh ta làm sao đi marketing để thu hút người ấy đến hiệp hội.
Sư phụ già làm việc không đáng tin chút nào.
Quyền An nhìn cái con zombie đầu đỏ đang ườn người trên sô pha, "Cậu không cần ăn vạ ở chỗ của tớ.”
Đúng với cái tên, người này nhuộm cả đầu đỏ choét. Cả người giống như một ngọn lửa nhiệt huyết, trong miệng tên này ngậm cái kẹo mút, giữa hai đầu lông mày còn chứa cái vẻ cương quyết, bướng bỉnh và kỳ quặc, mà phần nhiều là vẻ kiêu ngạo.
Nhìn trông chẳng giống đầu bếp mà càng giống người bươn trải trong giới giải trí, cái kiểu khoa trương, sôi nổi.
Tóc đỏ thì chẳng quen nhìn cái kiểu không ấm không lạnh, không ăn nhập của Quyền An. Zombie đầu đỏ ngồi dậy, vắt chéo chân.