Chu Lan Hân thật đẹp, Kiều Mạn Phàm gật đầu: “Chị đẹp như vậy, đương nhiên em thích chị rồi.” Chu Lan Hân duỗi ngón tay trắng nõn tinh tế như ngọc, gõ gõ mũi Kiều Mạn Phàm: “Em đó, chị biết là em đang nói dối.” Chu Lan Hân nhấp một ngụm rượu, vô cùng quyến rũ. Kiều Mạn Phàm nói: “Sao không ai đến bắt chuyện với chị vậy? Dù sao bây giờ chị cũng là người thừa kế của nhà họ Chu mà.” Chu Lan Hân: “Có lẽ bây giờ chị vẫn chưa xứng, rất nhiều người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.