Trong suốt quá trình xem ca kịch, Kiều Mạn Phàm hầu như đã ngủ từ đầu đến đuôi. Người ngồi ở bên cạnh là tiểu thư Chu không thể nào không phát hiện ra, cô gái tri kỷ hỏi: “Vậy cô thích cái gì, hay là đi xem phim nhỉ?”
Xem phim hả?
Kiều Mạn Phàm rất mê man. Cô không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc chị gái nhỏ này đang có ý định gì. Chẳng lẽ xem ca kịch vẫn chưa đủ hay sao mà còn muốn đi xem phim nữa?
Đáng lẽ, bây giờ chúng ta nên đường ai nấy đi. Chị gái cứ tìm bừa một cái lý do, ví như mệt mỏi, hay như trời nắng, nóng quá.
“Tôi mới về nước chưa được bao lâu nên muốn đi chơi một chút. Nhưng cũng không có ai quen biết, tôi có thể mời cô cùng đi xem phim không?” Tiểu thư Chu hỏi Kiều Mạn Phàm.
Kiều Mạn Phàm ôm tim, đây là chị gái thần tiên nhỏ nào vậy? Dù cho là vì Kiều Mạc Khiêm, hoặc chủ yếu là vì mẹ Kiều, hay là vì chị gái nhỏ rất có khả năng trở thành chị dâu tương lai này của mình thì cô cũng phải tạo mối quan hệ tốt đẹp.
Bây giờ mẹ Kiều đang yêu cầu Kiều Mạc Khiêm đi xem mắt, qua đó cho thấy mẹ Kiều đang sốt ruột và bắt đầu thúc giục ông Khiêm kết hôn. Chuyến này xem như đi kiếm con dâu cho mẹ Kiều vậy.
Đúng là cô đã phải trả giá quá nhiều cho cái nhà này mà.
"Được chứ, chúng ta đi xem phim đi.” Kiều Mạn Phàm cười nói, nhưng trong nội tâm thì đã đâm vô số đao vào Kiều Mạc Khiêm, giống như một tên chó chết.
Hai cô gái chọn lựa một bộ hài kịch, mỗi người một hộp bắp rang bơ ngồi trong rạp chiếu phim.
Cách sống này là loại hình mà Kiều Mạn Phàm quen thuộc, hơn nữa nó còn tràn ngập không khí tưng bừng và đoàn người náo nhiệt. Kiều Mạn Phàm thả lỏng ngay tức thì, chuyến này cứ coi như là cùng đi chơi với chị em.
Coi như chị gái nhỏ này không phải là đối tượng xem mắt của Kiều Mạc Khiêm vậy thì loại cảm giác xấu hổ này sẽ không mãnh liệt như thế nữa.
Hai người xem phim rồi đi dạo phố mua đồ đạc, mua quần áo, mua đồ trang điểm. Một lần dạo chính là hai ba tiếng đồng hồ.
Kiều Mạn Phàm mệt thành chó chết, nhưng tiểu thư Chu vẫn còn rất phấn chấn. Khi tạm biệt, hai người còn trao đổi phương thức liên lạc, nói nếu rảnh rỗi thì có thể tụ họp đi chơi với nhau.
Tiểu thư Chu nói với Kiều Mạn Phàm: “Em nhất định phải nhận điện thoại của chị nhé, chúng ta có thể tụ họp cùng đi chơi.”
Kiều Mạn Phàm gật đầu: “Được, nếu có rảnh chị có thể tới nhà em chơi.”
Tiểu thư Chu nói: “Tài xế nhà em vẫn chưa tới, vậy để chị đưa em về nhà nhé.”
Kiều Mạn Phàm suy nghĩ nếu mình khách khí quá thì thành xa lạ: “Cũng được, phiền chị vậy."
Tiểu thư Chu cười đáp, phụ giúp cho đồ đạc lên xe.
Xe dừng lại ở một chỗ cách cửa nhà họ Kiều không xa, Kiều Mạn Phàm xuống xe. Trong tay xách theo thật nhiều túi mua hàng, cô vẫy tay tạm biệt với tiểu thư Chu rồi mới xách đồ về nhà.
Mở cửa, Mạn Phàm xách theo mấy túi đồ nghiêng ngả lảo đảo bước vào nhà. Trông thấy Kiều Mạc Khiêm đang nhàn nhã uống nước, cô đột nhiên ném luôn đồ trên tay xuống đất, nhìn ông Khiêm mà âm dương quái khí: “Anh trai, anh đúng thật là một người anh trai tốt, đấy nhỉ?”
Tính xem chuyện gì đã xảy ra, cô phải ở cạnh đối tượng xem mắt của anh ta suốt cả buổi trưa, rồi đi xem ca kịch, lại đi xem phim và còn đi dạo phố mua đồ đạc nữa.
Kiều Mạc Khiêm còn về nhà trước cô, ngồi "chết dí" trong phòng điều hòa, Mạn Phàm ấm ức đến độ muốn khóc.
Kiều Mạc Khiêm nhìn cô, “Về rồi đấy, làm tốt lắm.”
Kiều Mạn Phàm lập tức nói: “Em muốn nói cho mẹ.”
Kiều Mạc Khiêm: “Mày không cần một trăm vạn nữa à?”
“Cần, nhưng em vẫn còn tức giận, một trăm vạn không thể đền bù nổi chấn thương tâm lý của em. Lại còn phải mua nhiều đồ như vậy nữa, mấy thứ này anh đều phải chi trả đấy.”
Kiều Mạc Khiêm rất hào phóng: “Được thôi, đưa hóa đơn đây, anh trả cho mày.”
Nhưng Mạn Phàm vẫn tức tối quá mức, càng nghĩ càng giận, cô hoàn toàn bị Kiều Mạc Khiêm lừa vào hố.
“Vì sao anh chẳng nói trước chuyện gì cho em hả?” Mạn Phàm chất vấn.