Hai phe đều không phải là người tốt lành gì, vẫn nên chọn người đẹp mắt để nhìn. Người người đều yêu cái đẹp, bởi vì nhìn thấy những thứ đẹp mắt sẽ khiến tâm trạng của thoải mái.
Con người đều có bản năng hướng đến cái đẹp.
[Chủ kênh, cố định ống kính cho trẫm. Chớ có quay loạn nữa, cứ nhắm thẳng mặt của Kiều Mạn Phàm cho ta.]
[Tui tự sợ hãi bản thân rằng nhìn gương mặt này của Kiều Mạn Phàm sẽ yêu cô ta không thể kiềm chế, hơi bị đáng sợ.]
Trương Vĩ Minh đau nhói lòng. Bảo gã xì tiền một trăm nghìn tệ là không làm được, dù có thì cũng không nỡ lấy ra. Đến lúc đó phải đòi tiền của bố mẹ, gã thật sự không mở miệng nổi.
Trương Vĩ Minh cũng không phải người có tiền đồ gì, hay đúng hơn là vô công rỗi nghề. Nếu gã bận rộn công việc thì đã chẳng rảnh tay đăng bài lên mạng và kích động mọi người làm ra chuyện tạt sơn.
Chính vì muốn trút bỏ sự uất ức, gã muốn đối phó kẻ có tiền như Kiều Mạn Phàm, tựa như để đả đảo cái thế giới khiến con người khốn khổ này.
Gã không cố gắng là do cái xã hội này sai, chứ không trách bản thân không cố gắng hay trách bản thân quá phế.
Lồng ngực của Trương Vĩ Minh phập phồng: "Tôi không có tiền, không trả nổi."
Kiều Mạn Phàm nói với giọng tha thứ: "Không sao, tôi có thể chấp nhận việc trả góp."
"Trả góp tôi cũng không có tiền." Trương Vĩ Minh dứt khoát ôm tâm lý lợn chết không sợ nước sôi. Nói bản thân không có tiền với giọng điệu hùng hồn như đang nói chuyện gì đó vẻ vang lắm.
Kiều Mạn Phàm a một tiếng, "Vẫn không không sao, tôi không thèm để ý. Anh không trả tiền, tôi sẽ tái khởi tố là được."
Kiều Mạn Phàm vươn tay, với dáng vẻ của một bậc quân vương nhìn ngắm giang sơn gấm vóc: "Hãy nhìn các luật sư xung quanh tôi mà xem, tôi có thời gian đánh với anh. Nếu anh không quan tâm việc quỵt nợ, đi ra ngoài không ngồi được xe, không đi nổi máy bay thì tùy anh."
Đoàn luật sư ở bên cạnh: ...
[Ngao ngao, đây chính là giang sơn và mỹ nhân của trẫm mà!]
[Nhìn Kiều Mạn Phàm đi, trông như nữ hoàng còn những anh trai luật sư kia đều biến thành hậu cung rồi.]
[Sau khi nhà bên cạnh có hậu cung thì có phải sắp đến lượt nhóm luật sư của tôi không?]
[Nhưng luật sư này muốn xuất đạo theo nhóm ư?]
[Ngao ngao, không ngừng đính chính lại, tôi rất ghét Kiều Mạn Phàm, nhưng tôi thật sự rất hâm mộ cô ta. Nuốt sống cả một quả chanh.]
[A, đây chính là cuộc sống của người có tiền sao, tui hâm mộ!]
[Đàn ông của mỗi một nghành nghề, Kiều Mạn Phàm đều muốn thu thập vào hậu cung sao?]
[Ôi, những tên luật sư biến chất này cũng không tệ đâu à nha ~]
Trương Vĩ Minh lại càng tiếp tục lợn chết không sợ nước sôi: "Vậy tôi sẽ không ra khỏi cửa, không ngồi xe, không đi máy bay." Ông đây sẽ ở lì trong nhà, chẳng đi đâu cả, cô ả có thể làm gì?
Trương Vĩ Minh muốn quỵt nợ. Gã nhất định phải quỵt nợ.
Số tiền này phải moi ra từ chỗ nào? Làm công kiếm tiền là không thể nào rồi, Trương Vĩ Minh mỗi ngày đều dành thì giờ sinh hoạt trên mạng. Chỉ có thế giới Internet mới là cuộc sống của gã, thế giới hiện thực chỉ toàn một bãi bẩn thỉu.
Quan toà: ...
Chưa từng gặp trường hợp nào phách lối như vậy, dám trắng trợn muốn quỵt nợ trên toà án. Đây là hoàn toàn không thèm coi ai vào mắt!
Luật sư của Kiều Mạn Phàm nói thẳng: "Bên tôi đề nghị uy tín của bị cáo sẽ bị hạ xuống thấp nhất, không thể nào nhận được sự phục vụ của xã hội, ví dụ không thể đặt thức ăn ngoài."
Sắc mặt của Trương Vĩ Minh ngay tức khắc trở nên rất khó coi. Cái này so với việc để gã bồi thường một trăm nghìn tệ còn khó chịu hơn.
Làm một tên béo thích ru rú trong nhà, kéo dài kiếp sống này một cách vui vẻ, mì tôm và thức ăn bên ngoài chính là bùa hộ mệnh kéo dài tính mạng. Thẳng tay chặt đứt đặt mua đồ ăn ngoài căn bản là muốn đòi mạng.
Trương Vĩ Minh tức giận kêu la lên: "Quá phận, các người quá mức quá đáng."
Luật sư tranh thủ thời gian kìm lại cảm xúc kích động của Trương Vĩ Minh. Kẻ quỵt nợ sẽ không thể ngồi xe và không thể ngồi máy bay. Hạn chế dành cho kẻ quỵt nợ, nhưng chưa nói sẽ không cho đặt thức ăn ngoài.
Ý của phía đối phương vừa nói là sẽ không hạn chế tiêu dùng.