Chuyện gì cũng chỉ sợ chỉ có một bên là có lòng nhiệt tình, bà Kiều thì gấp gáp chẳng xong, nhưng dường như Kiều Mạc Khiêm cũng chẳng chấp nhận.
Kiều Mạn Phàm hỏi: “Chị Chu à, chị đã nói chuyện với anh trai tôi chưa?”
Chu Lan Hân ngừng một chút, cúi đầu đáp: “Tôi ngại liên lạc với anh ấy.”
Kiều Mạn Phàm hỏi han ân cần: “Có cần tôi mở lời với anh ấy không?”
Chu Lan Hân vội vàng xua tay, “Không cần, không cần, để tôi tự làm là được.”
“Thế cũng được, dù sao tôi cũng chỉ là người ngoài, hai người cứ tự giao lưu với nhau.” Mạn Phàm lấy di động ra và nhắn tin cho Kiều Mạc Khiêm: "Anh mau chuyển tiền đê, em đang ở cùng xe với chị Chu rồi đấy. Nếu anh không chuyển thì em sẽ nói xấu anh đấy.”
Tin nhắn gửi đi như ném đá xuống biển. Bên Kiều Mạc Khiêm đã chặn tin nhắn của Kiều Mạn Phàm nên hắn ta sẽ chẳng nhận được thông báo về tin nhắn nào. Tin nhắn của cô chìm trong hộp tối.
Mạn Phàm vẫn còn đang đợi Kiều Mạc Khiêm trả lời, nhưng mãi cho đến khi đã tới chỗ cần đến, cô vẫn chẳng nhận được tin hồi âm nào.
Ái chà, thằng cha này cũng chịu đựng giỏi thật, cứ như vậy thế mà cũng có đối tượng, lại còn được người xem mắt vừa lòng, đây đúng là trò cười lớn nhất quả đất.
Thật sự là quá đáng quá quắt, vượt quá thường thức của con người.
Mạn Phàm chẳng chờ đợi tin trả lời của Kiều Mạc Khiêm nữa và lấy ra một hộp cơm lớn từ trong cốp xe ra. Chu Lan Hân vội vàng hỗ trợ, thế là hai người mỗi người cầm một bên làm cho hộp cơm bớt nặng.
Người mở cửa là tiểu hòa thượng Vưu Bành Bành đầu trọc. Cậu chàng nói với Mạn Phàm: “Anh Trạch thật sự đang không vui, anh ấy đang rất tức giận và gắt gỏng.”
Tư Thừa Trạch mặc bộ đồ ngủ đứng trên cầu thang nhìn Kiều Mạn Phàm theo hướng từ trên xuống. Dù mái tóc rối tung rủ xuống che khuất cái trán sắp che hết tầm mắt, nhưng ánh mắt nhìn thẳng chòng chọc thì vẫn sắc bén vô cùng.
Cậu ta đi xuống tầng, ngồi lên ghế và nói với giọng trào phúng: “Ôi chà, tôi còn tưởng rằng chị đã quên mất chúng tôi rồi cơ đấy. Chị đúng thật là quý nhân hay quên đấy nhỉ?”
Vừa mở miệng đã là giọng điệu ngoa ngoắt, khỉa kháy.
Kiều Mạn Phàm đặt hộp đồ ăn lên trên bàn, “Ngày hôm qua có việc nên không đến, tuy tôi không đến nhưng cậu cũng không bị đói chết mà.”
“Chị có biết bữa trưa, bữa đêm ngày hôm qua tôi ăn là cái gì không? Là cơm hộp của đoàn phim! Ăn một miếng đã chẳng thể nuốt thêm miếng thứ hai, tôi chỉ có thể đặt mua cơm hộp.” Tư Thừa Trạch nói.
“Trong lúc vừa ăn cơm hộp, tôi lại tự nhủ với lòng mình rằng đừng có lại đi tin tưởng người khác. Vì có mấy người chính là cái loại không đáng tin cậy, có mấy người chính là cái loại nói lời không giữ lấy lời, có mấy người sẽ chỉ bằng mặt nhưng không bằng lòng, ngay cả việc đưa một bữa cơm cũng không thèm mang!”
“Ngày hôm qua, tôi đóng phim cả một ngày, có phải hôm nay là có thể không cần quay nữa đúng không.” Tư Thừa Trạch khoanh tay trước ngực, nhìn Kiều Mạn Phàm: “Dù sao thì làm một lần là được rồi.”
Kiều Mạn Phàm nói với giọng giảng giải như giáo viên chủ nhiệm: “Nói bậy gì đó, đóng phim là đóng cho bản thân, không phải đóng phim cho người khác.”
Tư Thừa Trạch phản bác, “Không, nó chính là đóng cho người khác đấy. Có phải là tôi để giá quá thấp, quá bèo nên dẫn đến việc người khác cũng chẳng quý trọng tôi hay không.”
“Được rồi, được rồi. Ngày hôm qua là thực sự có việc, hôm nay đảm có đủ ba bữa một ngày.” Mạn Phàm chỉ có thể nói như vậy, Tư Thừa Trạch của hiện tại chính là một tên nhóc cáu kỉnh.
Tư Thừa Trạch: “Chị cho rằng chỉ như vậy là tôi sẽ tha thứ cho chị ư.”
Kiều Mạn Phàm nhìn cậu ta: “Cậu đủ rồi đấy, còn quấy nữa là sáng hôm nay không có đồ ăn đâu. Cậu có tin tôi đổ hết cho chó ăn không.”
Kiều Mạn Phàm gắt lên thì trái lại Tư Thừa Trạch lại hơi dịu xuống, “Chị, cái còn người này, tại sao lại như thế này? Đã làm sai còn không cho nói, chẳng có chút áy náy nào với người bị hại cả.”
“Chia tay thì chia tay luôn, người tiếp theo sẽ càng có lương tâm hơn.”
Chu Lan Hân hơi kinh ngạc nhìn Kiều Mạn Phàm và Tư Thừa Trạch. Cô nàng nhăn mày nhìn khuôn mặt đẹp đẽ xuất trần của cậu ta.