Kiều Mạn Phàm thật sự là không cầu không mong gì. Bởi vì cô không cần ở trong showbiz kiếm cơm nên chương trình này có tham gia hay không cũng chẳng sao cả.
Vì sao cô có gan làm như vậy ư? Bởi vì… ha ha ha, đương nhiên là vì cô có tiền rồi.
Bản thân có nhà có xe, cả đời không phải suy nghĩ đến chuyện lo ăn lo uống. Vậy tại sao cô phải tự làm khổ mình?
Nếu như bắt buộc phải chọn cho mình một lý tưởng, vậy cô sẽ mở một quán ăn rồi làm việc theo tâm trạng, tâm trạng không tốt cứ đóng cửa nghỉ ngơi.
Chính là kiểu không màng đến lợi nhuận mà chỉ đơn giản là tìm một việc để điều hòa lại cuộc sống nhàm chán của bản thân mà thôi, nhàn rỗi lại đi nước ngoài du lịch một chuyến.
Oh my god! Thật sự là những ngày tháng tươi đẹp như thần tiên.
Nhanh nhanh. Lật mặt với tôi đi, mau hủy hợp đồng rồi kiện tôi ra tòa đi chứ!
Kiều Mạn Phàm đang hết sức mong chờ cuộc sống tươi đẹp ngày sau, mà giờ chỉ cần công ty lật mặt nữa thôi.
Công ty chắc chắn không đồng ý chia bảy – ba, chia năm – năm đã là muốn lấy mạng của họ rồi. Kiều Mạn Phàm chính là cố tình đưa ra một điều kiện không thể thỏa hiệp.
Và cô cũng đoán chắc công ty sẽ không đồng ý.
Tổng giám đốc Lý cảm thấy những lời dân mạng mắng chửi Kiều Mạn Phàm không sai chút nào, đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn như cô có thể ở showbiz làm bất cứ điều gì cô muốn, thật sự hết sức tùy hứng.
Càng tức hơn nữa đó là chỉ cần có tập đoàn Đông Phương ở đó thì cô có thể cáo mượn oai hùm mà ức hiếp người khác. Tức, tức quá mà…
Tổng giám đốc Lý hít sâu một hơi: “Được rồi, bảy – ba thì bảy – ba. Cháu à, đừng nói chú đây không bàn lý lẽ nữa nhé. Chú thật rất thương cháu đó, sau này có thời gian rảnh, cháu nhớ nói giúp bố cháu cùng ăn với chú một bữa cơm là được.”
Kiều Mạn Phàm: …
Không phải chứ? Sao lại đồng ý rồi?
Đừng có thương cháu.
Chia bảy – ba vậy công ty lấy được chưa đến ba triệu, tổng giám đốc Lý còn có thể nhịn sao?
Kiều Mạn Phàm cảm thấy tổng giám đốc Lý lại đang giấu một ý đồ xấu xa nào đó trong bụng.
Kiều Mạn Phàm nhìn chằm chằm ông ấy một lúc lâu mới thốt nên lời: “Mẹ cháu không cho bố cháu đi xã giao, hay là để anh trai cháu đến nhé.”
Tổng giám đốc Lý khóe miệng giật giật, ông là muốn tạo quan hệ với Kiều Thiệu Nguyên chứ không phải chú ý đến hạng tiểu bối như Kiều Mạc Khiêm. Ông vẫn phải giữ lại chút tôn nghiêm.
Kiều Thiệu Nguyên vẫn đang là thời tráng niên, còn nhiều năm nữa mới đến thời điểm rút về sau.
Tổng giám đốc Lý không muốn nói chuyện cùng Kiều Mạn Phàm nữa mà bảo Đình tỷ: “Gọi cho tổ sản xuất báo rằng đã đồng ý nhận chương trình này.”
Đình tỷ lập tức gọi điện thoại còn Kiều Mạn Phàm thì chuẩn bị ký tên lên hợp đồng. Là hợp đồng mới, vì sợ bị hố nên mỗi câu mỗi chữ cô đều nhìn thật kỹ càng.
Kiều Mạn Phàm đặt bút xuống, tổng giám đốc Lý cau mày: “Cháu gái à, lại có chuyện gì? Hợp đồng có chỗ nào sai sót sao?” Tại sao cháu lại lắm chuyện như vậy? Ngoan ngoãn nghe lời không phải tốt hơn sao?
Cái kiểu ngang bướng này ở trong làng giải trí đúng là làm náo loạn mà.
Nghĩ lại thì con nhóc này thật sự có năng lực làm như vậy. Không có cống hiến gì cho showbiz ngược lại còn quậy lên một mớ chuyện lộn xộn, tự làm xấu mình, biến hình tượng bản thân thành đỏ không ra đỏ đen không ra đen.
Tổng giám đốc Lý xoa trán, cảm giác hình như mình có chút đồng tình với tổ sản xuất chương trình Nhà Có Bảo Bối rồi.
Tổ sản xuất muốn lợi dụng độ ‘hot’ của Kiều Mạn Phàm để kiếm lời nhưng ‘nóng’ quá thì dễ bị bỏng tay như chơi.
Nhận lấy điện thoại từ tay Đình tỷ, Kiều Mạn Phàm ‘alo’ một tiếng: “Lần này ra nước ngoài sẽ đến thành phố nào?”
Tổ sản xuất nói ra tên một địa điểm đã bị Kiều Mạn Phàm bác bỏ: “Tôi cảm thấy chỗ này không ổn, không phải là tôi không đi được mà là bố mẹ tôi không đi được, họ không biết ngoại ngữ.”