Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa há mồm đã hai ngàn vạn, Kiều Mạc Khiêm không đồng ý.

Anh ta lập tức lắc đầu nói thẳng: “Nhiều quá, nếu cần đầu tư nhiều như vậy, mày có thể từ bỏ kịch bản này.”

Dựa vào khả năng của Kiều Mạn Phàm, đời này kiếm được hai ngàn vạn đã là chuyện quá sức, chơi trò rải tiền cũng phải có cái giới hạn thôi.

Kiều Mạn Phàm: ???

Chẳng lẽ ở trong lòng của ông anh này, tiền tài đều tính từ ngàn vạn trở lên ư?

Nó chỉ có trăm vạn mà thôi.

Kiều Mạn Phàm nói: “Đại ca ngài cho hai trăm vạn là tốt rồi, không cần hai ngàn vạn đâu.”

Có hai ngàn vạn để trong ngân hàng, chỉ mỗi tiền lãi cũng đủ cho cô ăn uống, tuy rằng không thể tiêu như vàng, nhưng một năm cũng có bốn năm chục vạn tiền lãi, cô sẽ sống rất tốt.

Nằm thẳng* là được, hiện giờ Kiều Mạn Phàm muốn đua một phen bởi vì không có nhiều tiền lắm, còn có hợp đồng cần giải quyết.

*triết lý nằm phẳng, nằm ườn, mặc kệ đời xuất phát từ một bài viết trên mạng xã hội Trung Quốc hồi giữa tháng 4 năm 2021. Tác giả bài viết thuộc thế hệ 9x sử dụng từ tổ này với lời giải thích: "Quyết tâm bỏ qua mọi nỗ lực để hoàn thành một công việc hay mục tiêu nào đó. Tôi muốn tạo ra lẽ sống cho riêng mình: nằm yên mặc kệ tất cả. Chỉ khi nằm xuống, con người mới có thể trở thành thước đo của vạn vật."

“Được, đến lúc đó trợ lý sẽ chuyển tiền đánh cho mày.” Kiều Mạc Khiêm nói.

Kiều Ngữ Phù suy nghĩ nói: “Mặc dù tiền của em không nhiều lắm, nhưng em cũng tham gia một trăm vạn nhé.”

“Tốt quá, hoan nghênh hoan nghênh.” Niềm vui bất ngờ, vậy mà kêu gọi đầu tư được tới 300 vạn rồi.

Trời ạ, được bao quanh bởi kẻ có tiền thật là tốt, cô đã kiếm được mấy trăm vạn chỉ trong một bữa ăn sáng.

Người bình thường cả đời đều chẳng thể kiếm nổi nhiều tiền như vậy, nhưng đã nắm bắt được chân lý thì rất dễ dàng đạt được tài nguyên và thông tin.

Mấy người đều là các ông lớn, còn cô là một kẻ quỳ gối ôm lấy chân của ông lớn.

Nếu năng lực không có thì chỉ còn nước tìm đồng đội tốt để gánh kèo và bản thân đứng một bên cổ vũ thôi.

Ăn bữa sáng xong, Kiều Ngữ Phù kéo vali để đi đoàn phim. Trước lúc đi, cô nói với Kiều Mạn Phàm: “Thời gian em đi đoàn phim rất dài, nên nếu chị có rảnh thì đến gặp ba mẹ nhá.”

Kiều Mạn Phàm gật đầu, “Chị biết rồi, em đóng phim chú ý an toàn nhé.”

Mỗi lần Kiều Mạc Khiêm nhìn cảnh hai chị em hài hòa tốt đẹp, kiểu tỷ muội tình thâm ấy thì đều cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Dường như chuyện hai người bất hoà hòa, đối đầu ngươi chết ta sống long tranh hổ đấu ngày trước hoàn toàn chưa từng xảy ra vậy.

Kiều Mạn Phàm thật sự từ bỏ Hoắc Sâm sao, từ bỏ dễ dàng vậy ư?

Trước kia nó nhìn thấy Hoắc Sâm là mắt sáng như đèn pha ô tô, vẻ hung hăng, như là hận không thể cắn mất một miếng thịt từ trên người Hoắc Sâm vậy. Ánh mắt ấy ngoại trừ tình yêu, còn có dục vọng đậm đặc.

Như thể là dục vọng hóa thân, quá nhiều ham muốn và dục vọng đan xen vào nhau, rất rõ ràng trong đôi mắt đó có quá nhiều thứ nhưng nó lại tỏ ra kiêu căng, khó chịu và khinh thường.

Bây giờ, Kiều Mạn Phàm dường như đã thu mình lại. Không biết là thực sự muốn rửa sạch và thể hiện ra vẻ bề ngoài hay là học cách thông minh, biết cách kiềm chế, biết đối tốt với người khác để đạt được mục đích.

Nhưng chỉ cần là ngụy trang thì đến một ngày nào đó cũng sẽ bị bại lộ.

Như vậy mới thú vị chứ, cho dù là ngụy trang thì cũng là thủ đoạn, cũng là tâm kế.

Một đứa con lớn lên ở Kiều gia từ tấm bé lại nông cạn như vậy, vô tri như vậy, không hề học được những thủ đoạn cơ bản. Con người quá ngốc nghếch, quá ngu xuẩn, nông cạn đến mức liếc mắt một cái đã nhìn thấu thì không thú vị quá rồi.

Còn chẳng bằng Kiều Ngữ Phù tự sinh.

Một đối thủ quá mạnh khiến người ta mỏi mệt, còn đối thủ quá yếu lại làm người ta chán ghét, chỉ khi cả hai có thế lực ngang nhau mới làm cho con người ta hưng phấn thôi.

Kiều Mạc Khiêm muốn nhìn xem rốt cuộc Kiều Mạn Phàm có thể ngụy trang đến khi nào.

Kiều Mạc Khiêm không có hứng thú nghe câu chuyện của mấy cô gái. Trước lúc đi, anh ra nghe được Kiều Mạn Phàm nói: “Anh, nhớ chuyển tiền nhé.”

Kiều Mạc Khiêm nheo mắt lại, bây giờ Kiều Mạn Phàm không có ý định tranh giành đàn ông, mà là muốn lấy tiền, nó đang tìm mọi cách để Kiều gia chi tiền.

Nhưng Kiều Mạc Khiêm không tức giận, ngược lại anh ta thấy cách sống của Kiều Mạn Phàm đã rõ ràng. Con người sống cả đời, làm việc là vì tiền, sinh hoạt thì cần tiền, ngại nói tiền, xấu hổ với việc nói đến tiền là ngu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK