Kiều Mạn Phàm cũng chưa hề nói món nào là mình làm, món nào không phải mình làm, nhìn những người trên bàn vô thức ăn những món ăn, nếu thấy ngon miệng họ sẽ ăn thêm hai miếng.
Cô quan sát khẩu vị của từng người trên bàn, Kiều Thiệu Nguyên thích ăn cay, không loại trừ khả năng do ông lớn tuổi, thích ăn gì đó ngon.
Còn Kiều Mạc Khiêm, khẩu vị của anh cũng giống như Kiều Mạn Phàm thích ăn ngọt, thích gắp những món có vị ngọt.
Nghĩ đến điều đó cô cũng thấy bình thường, mặc dù Kiều Mạc Khiêm ngồi trong văn phòng nhưng anh ấy là người ra quyết định, suy nghĩ nhiều thì cần phải nạp nhiều năng lượng.
Vị ngọt có thể cung cấp năng lượng và vui vẻ cho não và cơ thể quyết định khẩu vị của mỗi người.
Về phần Cam Manh, cô nàng hải vương này, cái gì cũng ăn, mỗi món ăn không nhiều, ăn như một con mèo, nhưng không thích ăn ngọt, chỉ cần nếm đến vị ngọt, sẽ không gắp lại lần thứ hai.
Trên bàn cơm, hải vương Cam Manh đối với hai người đàn ông trước mặt rất thành thật, ngoan ngoãn ăn cơm, không có ý đồ phát triển thành khách hàng với hai người trước mặt.
Điều này khiến Kiều Mạn Phàm có chút khó hiểu, chẳng lẽ cô ấy sẽ không lừa dối đối với anh trai và cha của bạn thân, ôi mẹ ơi cô thật sự có chút cảm động đấy.
Cơm nước xong xuôi đến khi tiễn Cam Manh về, Kiều Mạn Phàm vẫn là không nhịn được hỏi, Cam Manh quay đầu cười một tiếng. Làn gió đêm thổi mái tóc của cô, ngoái nhìn một cái đã khiến người ta yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Kiều Mạn Phàm vừa kinh diễm vừa đồng tình với người đàn ông bị cô ấy hố, đúng là một đứa con gái đầy nghiệp chướng!
“Bọn họ là anh trai và ba của bạn thân mình mà.” Nàng mỉm cười.
Kiều Mạn Phàm liếc mắt xem thường, có quỷ mới tin cậu, Cam Manh buông tay: “Chà, anh trai của cậu là một loại khác của tra nam.”
“Tra nam tra nữ là đồng nghiệp với nhau, không chiếm được thứ gì từ trên người đối phương, battle lẫn nhau thì có thể nhận được cái gì.”
Cái gì cũng không chiếm được, vậy thì nỗ lực làm cái gì cơ chứ?
Kiều Mạn Phàm mơ màng, thế giới này có cần phải huyền diệu đến mức như vậy không, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra người cùng ngành.
Kiều Mạc Khiêm là một tên tra nam?
Sự thật này đã phá vỡ nhận thức của Kiều Mạn Phàm, cô không hiểu rõ lắm về người anh trai này, nguyên chủ cũng không hay đến đối mặt với Kiều Mạc Khiêm.
Chỉ biết là Kiều Mạc Khiêm sẽ là người kế thừa công ty.
Mà nguyên chủ cảm thấy mình sẽ gả ra ngoài, quan hệ cùng Kiều Mạc Khiêm cũng không quá thân thiết.
Nếu nguyên chủ muốn đồ vật gì liền nũng nịu với mẹ Kiều, mẹ Kiều đương nhiên sẽ để chồng mình cùng con trai cho.
Nguyên chủ muốn đồ vật cũng không nhiều, hai cha con từ trong ngón tay vung mấy tệ đã làm cho nguyên chủ cảm thấy mình rất giàu có.
Nguyên chủ muốn cái gì đều không nói trực tiếp với Kiều Mạc Khiêm, mà thông qua mẹ Kiều, lượn quanh một vòng, rồi mới lấy được đồ vật trong tay Kiều Mạc Khiêm.
Nói về gia đình này, người Kiều Mạn Phàm thấy khó hiểu nhất chính là Kiều Mạc Khiêm.
Kiều Mạn Phàm: “Anh trai mình thật sự là tra nam?”
Không phải tra nam là lừa tiền lừa tình, làm các cô gái dâng hiến tình yêu cho anh ta sao?
“Mình nói cho cậu nghe, loại đàn ông như anh trai cậu tuyệt đối là một người đàn ông điếm lác, mình diễn trước mặt anh ta, anh ta liền có thể nhìn mình diễn. Nếu mình diễn trước mặt người đàn ông khác, cho dù là nịnh nọt hay không nịnh nọt, ít nhất cũng có chút phản ứng, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không phản ứng.”
“Quan trọng nhất là không biết dùng kiểu người thế nào để đối mặt với loại đàn ông này.”
“Anh ta có thể trơ mắt nhìn mình diễn, điếm lác hơn là khi mình diễn xong lại không cho tiền mình.”
Kiều Mạn Phàm: ...
“Về phần cha của cậu, ông ấy luôn chơi golf với cha mình, nếu ông ấy nói với cha mình, cha mình sẽ dùng gậy đánh golf đánh què chân mình mất.”
Kiều Mạn Phàm: Đúng là một phụ nữ đáng sợ!
Cậu vẫn biết những gì cậu đang làm là trái đạo đức à?