Mặc dù không biết mẹ Kiều sẽ nói nhỏ với Kiều Mạc Khiêm cái gì, nhưng Kiều Mạn Phàm vẫn ngoan ngoãn không tò mò: “Dạ, con biết rồi.” Cô đi ba bước thì quay đầu lại: “Mẹ, anh trai chỉ vô tâm nói vậy thôi chứ thật ra trong lòng ảnh không cảm thấy mẹ đã đến thời kỳ mãn kinh đâu ạ.”
Mặt mẹ Kiều không cảm xúc: “Mẹ biết rồi.”
Kiều Mạc Khiêm: …
Hãy nhìn những người phụ nữ này, nhìn những người phụ nữ này...
Kiều Mạn Phàm vẻ mặt yên tâm trở về phòng, còn lại hai mẹ con không biết bắt đầu như nào, mẹ Kiều nói: “Chúng ta đi thư phòng nói chuyện?”
Kiều Mạc Khiêm đi theo mẹ Kiều vào thư phòng, nhìn thấy bà khóa trái cửa, không nhịn được nhíu mày, mẹ đang muốn làm gì?
Tại sao phải khóa cửa?
Phụ nữ nhạy cảm với tuổi tác như vậy sao?
Lúc này mẹ Kiều mới khó xử: “Con trai, mẹ đang trong thời kỳ mãn kinh, mẹ vô tình vô nghĩa vô lý gây sự?”
Kiều Mạc Khiêm trầm mặc, mẹ Kiều nhìn hắn: “Con nói đi.”
Kiều Mạc Khiêm rất bất lực: “Không ạ, con không cảm thấy mẹ vô tình vô nghĩa vô lý gây sự, là con nói sai lời.”
Hắn hoàn toàn không hiểu vì sao phải so đo, hơn nữa còn phức tạp hóa lên như vậy? Đây là chuyện hoàn toàn không cần thiết, lãng phí thời gian, lãng phí sức lực.
Phụ nữ đơn giản là không thể nào hiểu nổi.
Mẹ Kiều chống nạnh: “Mẹ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho con.”
Kiều Mạc Khiêm: ...
Không tha thứ thì không tha thứ!
Mẹ thích làm gì thì làm.
Mẹ Kiều: “Trừ khi con đi xem mắt.”
Kiều Mạc Khiêm: “Mẹ đừng tha thứ cho con thì tốt hơn.”
Mẹ Kiều không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc con nghĩ như thế nào? Con đã ba mươi tuổi, đã già đầu rồi, muốn tìm dạng con dâu gì?”
Kiều Mạc Khiêm: “Con không có hứng thú.”
“Con không tiếp xúc với các cô gái đáng yêu thì sao biết mình không thích chứ? Con nên tiếp xúc nhiều hơn, mọi người đều có dục vọng, vì sao con không có dục vọng về phương diện này? Chẳng lẽ con vẫn đang bí mật chơi gái?” Mẹ Kiều không nhịn được hỏi.
Kiều Mạc Khiêm: ???
Mẹ đang nghi ngờ con trai mẹ à?
Kiều Mạc Khiêm rất bất đắc dĩ: “Tạm thời con chưa có kế hoạch cho việc này, chờ con có kế hoạch rồi nói sau.”
Mẹ Kiều gấp đến mức đổ mồ hôi: “Kế hoạch? Vậy con định lên kế hoạch đến khi nào? Hay là con không thích phụ nữ mà thích đàn ông?”
“Không, con thích phụ nữ.” Kiều Mạc Khiêm nói.
“Vậy có người phụ nữ nào mà con thích không?” Mẹ Kiều nói: “Nếu đàn ông là trái đất, thì phụ nữ là những đóa hoa và khu rừng đẹp, có thể thay đổi diện mạo và cảnh quan của trái đất.”
“Có sự tô điểm và trang trí của phụ nữ, cuộc sống của người đàn ông mới có sự thay đổi.”
“Ừm, con đồng ý.” Nhìn Hoắc Sâm đi, bị thay đổi thành bộ dạng gì, thật quá đáng thương.
Ngoài ra còn có cha Kiều, mỗi ngày đều bị mẹ tra tấn tàn phá, và cả cái đứa hai mặt Kiều Mạn Phàm kia.
Xin lỗi, con thật sự không muốn một người phụ nữ như vậy đến tô điểm cho cuộc sống của con.
Mọi người đều nói phụ nữ đáng yêu xinh đẹp thiện lương, vậy chỉ có thể nói, phụ nữ xung quanh hắn đều không phải phụ nữ bình thường.
“Mẹ đã bàn với dì Chu rồi, ngày mai con đi gặp con gái của dì ấy một lần.” Đây mới là mục đích thật sự của mẹ Kiều.
“Ngày mai con phải đi làm.” Kiều Mạc Khiêm đau đầu từ chối.
“Ngày mai cuối tuần mà con còn phải đi làm? Bớt gạt mẹ đi, làm gì mà làm hoài vậy?” Mẹ Kiều trực tiếp hạ mệnh lệnh: “Mẹ mặc kệ, dù sao ngày mai con nhất định phải đi.”
“Mẹ sẽ chuẩn bị quần áo ngày mai cho con.” Mẹ Kiều mở phòng trang phục của con trai, từng hàng áo sơ mi âu phục, quần áo thoải mái cũng rất ít, chỉ có hai ba bộ quần áo thể thao, trong ngăn kéo bày đầy cà vạt và đồng hồ nổi tiếng.
Đồng hồ, sự lãng mạn của một người đàn ông.