Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn lại Kỳ Thụy Gia bình tĩnh cầm lấy viên giấy cuối cùng: “Đào mương.”

Kiều Mạn Phàm: …

Haha, vậy mà đến cuối cùng lại phát hiện nhiệm vụ của cô dường như là dễ dàng nhất, chỉ là đốn củi mà thôi.

Còn những người này lại là nhổ cỏ, tưới cây, còn có đào mương nữa?

Mỗi một nhiệm vụ so với nhiệm vụ trước còn hố người hơn.

Nhìn những khách mời từng người lộ ra vẻ đau khổ, ê-kíp chương trình vui như mở cờ trong bụng.

Những nhiệm vụ này đều vì ở tạm trong gia đình của chủ nhà, ví dụ như Kiều Mạn Phàm đốn củi là đốn củi cho Xuân Hoa.

“Chị, em giúp chị đốn củi, em biết nơi nào có cành cây khô.” Thiết Oa Tử lập tức bắt đầu lấy lòng Kiều Mạn Phàm, đương nhiên mục đích là vì được ăn ngon.

Bốn vị khách nam nhìn Thiết Oa Tử, chậc chậc, nhỏ như vậy đã biết nịnh người ta.

Đốn củi là không thể nào đốn củi, cả đời này cô cũng không thể đốn củi.

“Mọi người bắt đầu làm nhiệm vụ, cố gắng làm việc, lao động là vinh quang, dùng sức lao động của mình để kiếm được bữa trưa nào.” Tổ sản xuất động viên các vị khách mời.

Bộ dạng của ê-kíp chương trình hoàn toàn là đứng nói chuyện không đau lưng, dù sao cũng không phải là bọn họ làm việc, làm nhóm khách mời nghiến răng nghiến lợi.

“Cháu gái, cháu có thể đổi nhiệm vụ với Thụy Gia không?” Mẹ của Kỳ Thụy Gia chạy tới nói với Kiều Mạn Phàm, vẻ mặt vừa lo lắng vừa cầu khẩn.

Kiều Mạn Phàm: ???

Nhất thời, trong đầu cô toàn là dấu chấm hỏi, muốn đổi nhiệm vụ với cô sao?

Kiều Mạn Phàm hỏi tổ sản xuất: “Còn có thể đổi nhiệm vụ?”

Tổ sản xuất: “Đương nhiên có thể.”

Kiều Mạn Phàm ồ một tiếng, quay qua nói với mẹ của Kỳ Thụy Gia: “Cô à, con không đổi nhiệm vụ với con trai cô đâu.”

Củi cô còn chẳng muốn đốn huống chi là việc đi đào mương.

Mẹ của Kỳ Thụy Gia nghe thấy lời từ chối của Kiều Mạn Phàm, trên mặt lập tức lộ ra vẻ phiền muộn và đau khổ, bộ dáng như thể bị Kiều Mạn Phàm tổn thương: “Cháu gái, cháu giúp đỡ chút đi, nhà cháu nhiều người.”

“Mẹ, con không sao, không cần đổi nhiệm vụ.” Kỳ Thụy Gia vội vàng ngăn mẹ mình lại, đào mương thì đào mương, hắn cảm thấy mình có thể làm được.

“Đào mương rất vất vả, con làm việc mẹ đau lòng.” Mẹ của Kỳ Thụy Gia vô cùng đau lòng, mắt thấy sắp biểu diễn một vở kịch mẫu tử tình thâm, tình yêu của mẹ dành cho con cực kỳ cảm động.

Kiều Mạn Phàm: ???

Haha, đào mương vất vả, thế thì người khác đào sẽ không vất vả sao? Dựa vào cái gì phải đổi nhiệm vụ với bà chứ? Logic thật kỳ lạ.

Ở bên cạnh, thợ quay phim thành thật quay lại những mâu thuẫn giữa các khách mời. Những cuộc cãi vã, xung đột giữa các vị khách cũng là điểm nhấn của chương trình. Nếu ai ai cũng thân thiện hòa đồng, hạnh phúc vui vẻ thì có cái gì để mọi người xem chứ?

Đặc biệt, nếu có mâu thuẫn giữa Kiều Mạn Phàm với mọi người là tốt nhất, chỉ cần có liên quan đến Kiều Mạn Phàm thì sẽ có điểm nóng. Mặc kệ mọi người mắng Kiều Mạn Phàm hay mắng những vị khách mời khác thì đây đều là hiệu quả mà ê-kip chương trình mong muốn.

Nói trắng ra là cãi nhau càng nhiều càng tốt.

Mẹ của Kỳ Thụy gia phảng phất như bị tổn thương, sắc mặt đau khổ, hận bản thân vì đã để con trai chịu ủy khuất, dưới tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị, bịch một tiếng, bà quỳ xuống trước mặt Kiều Mạn Phàm.

Kiều Mạn Phàm giật mình lùi lại một bước. Tổ sản xuất cũng quá điên cuồng rồi, thế mà lại khiến một bà lão lớn tuổi như vậy quỳ xuống với cô.

Lẽ nào những vị khách khác đều có kịch bản, chỉ có cô là không có kịch bản thôi sao?

Sắc mặt của Kỳ Thụy Gia còn khó coi hơn so với Kiều Mạn Phàm, hắn vội vàng kéo cánh tay mẹ mình nói: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Hắn không nhịn được dùng tay che mặt, hít sâu một hơi rồi kéo mẹ mình dậy: “Mẹ, đứng lên đi.”

Giọng Kỳ Thụy Gia có hơi run rẩy, không biết vì đau lòng hay là tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK