Mà Ngữ Phù mới ở chung với cô ta được bao lâu, thời gian ở nhà họ Kiều mới được mấy ngày?
Nhất định phải bảo vệ Ngữ Phù, bảo vệ bạn gái cho tốt mới được.
Tỉa hoa thì tỉa hoa, sao lại phải cài lên đầu của Ngữ Phù?
Kiều Mạn Phàm còn biết tỉa hoa ư?
Vừa nông cạn lại nóng nảy như vậy, mà lại có thể kiềm chế tâm tính để học tỉa tót?
Cho dù Hoắc Sâm có cảm thấy sốc thật, nhưng vẫn cảnh giác Kiều Mạn Phàm như cũ. Cũng không biết gã cảnh giác là vì sợ bản thân mình bị ngấp nghé hay là lo sợ cho bạn gái mình nữa.
Đạo diễn lập tức chỉ đạo, quay luôn phần diễn cần có tay thế. Cảnh tay thế chỉ cần nấu ăn là được, quay vừa đẹp đẽ lại vừa ngon mắt.
Trước đó, Kiều Mạn Phàm đã “vũ trang” đầy đủ, đeo kính bảo hộ, ngay cả đầu cũng trùm mũ tắm vào. Nếu có điều kiện hơn, cô thực sự còn muốn đeo thêm một cái mặt nạ phòng độc. Từ trên xuống dưới, Kiều Mạn Phàm chỗ nào cũng có trang bị, mặt mũi cũng đã được bao trùm luôn, là do khói dầu quá lớn đó.
Đạo diễn: …
Chuyện là không biết cô ta đi nấu ăn hay là đi thử nghiệm vũ khí sinh học nữa, thực sự quá lòe loẹt khoa trương.
Trong màn ảnh, một đôi tay thon thả, trắng nõn như ngọc lại ở cùng một chỗ với đồ ăn. Đôi tay đẹp cùng với đó là món ngon động lòng người như vậy, sự kết hợp thần tiên như này được gọi là hưởng thụ.
Kiều Ngữ Phù đứng cạnh đạo diễn, mắt nhìn ống kính, gật gật đầu, quả thật rất tốt, hiệu quả mang lại chắc chắn là tốt hơn tay của nam rất nhiều.
Sự cộng hưởng của cả hai không phải một cộng một bằng hai.
Mà đó là một cộng một bằng ba, hiệu quả gấp đôi.
Kiều Mạn Phàm tất bật từ sáng, mấy tiếng này đều là dùng để nấu cơm, càng nấu nướng càng không ngừng nghỉ.
Đồ ăn làm ra được bày thật dài trên bàn. Một vài món có thể cất đi được thì mang đi bảo quản. Còn nếu không thể cất đi được thì để diễn viên nam diễn cảnh làm mấy món đó lần nữa, không cần quay cảnh của tay nam thế.
Có một đầu bếp đầu đội mũ đứng cách đó không xa, cả người mặc đồ trắng trẻo sạch sẽ. Thực ra, đầu bếp cũng rất tức giận và bất đắc dĩ đó, có được khum.
Rõ ràng là mời tôi đi đến để nhìn người ta làm đồ ăn mà?
Nhưng mà một cô gái trẻ như vậy lại nấu nướng tốt thế kia, trình độ này không phải đơn giản đâu. Làm gì có chuyện luyện bừa mà có thành tựu ấy được.
Nhìn cảnh nấu nướng mượt mà như nước chảy mây trôi này, có thể thấy, bản lĩnh của cô gái kia không kém. Đây là của một nhà nào có nhà hàng hay là bí quyết gia truyền nhỉ.
Lúc đầu là đầu bếp này chẳng thèm nhìn tới, mắt trợn ngược, chẳng thèm ngó ngàng đến, mặt mũi đầy vẻ khinh thường. Bây giờ mới hơi nhìn thẳng, cũng chỉ nhìn có chút xíu thôi, hừ…
Toàn bộ đoàn làm phim đã tràn ngập mùi thơm. Nhất là sáng sớm, cả đoàn làm phim đều đang bận rộn. Ngửi được mùi thơm thì tuyến nước bọt sản sinh, nước mắt xúc động trào ra từ khóe miệng.
Đặc biệt còn là một bàn toàn đồ ăn ngon nữa, không biết là sau buổi quay có được ăn không ta?
Lúc này, một số nhân viên công tác đoàn làm phim quay đầu về phía Kiều Mạn Phàm để xem, có người thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp và quay nữa.
Kiều Mạn Phàm – “người trong bao” với vũ trang hạng nặng, độ che phủ gần như 99%. Nếu không nhìn kỹ bạn hoàn toàn không thể nhận ra đó là Kiều Mạn Phàm.
Ngữ Phù cũng không ngăn cản nhân viên công tác quay chụp, coi như bị người ta nhận ra cũng không phải chuyện gì xấu.
Hiện giờ, danh tiếng của chị Mạn Phàm quá là kém. Dù sao cũng phải làm chuyện gì đó cứu vãn lại cảm tình của cư dân mạng chứ.
Nếu như Kiều Mạn Phàm còn muốn chinh chiến trong cái vòng giải trí này, thanh danh quá nát thì không được, quá tốt lại không thể tin, “gian cư mận” cũng chẳng phải đồ đần.
Đợi hết slot quay, Kiều Mạn Phàm lắc lắc cánh tay, quá mệt mỏi, lần sau vẫn nên không làm thì tốt hơn.
Nếu như yêu thích làm một chuyện gì đó thì gọi nó là hưởng thụ, nếu mà không thích làm mà vẫn làm thì gọi là hành hạ.
Lúc rảnh rỗi, bạn nghiên cứu đồ ăn một chút đó là thú vui, nhưng ngày nào cũng làm luôn tay thì chẳng còn gì là thú vui nữa rồi.
Đạo diễn cười tủm tỉm với Kiều Mạn Phàm, tay còn cầm theo phong bao đỏ cho cô, "Tiền cát-xê của cô đây.”
Kiều Mạn Phàm nhận lấy, miết miết bao đỏ, á à cũng dày nha.