Một cái bếp đơn giản được xây dựng trong sân, dùng hai tảng đá lớn đặt hai bên, nồi lớn đặt giữa, sau đó bắt đầu châm lửa phía dưới.
Kiều Mạn Phàm cắt hai miếng thịt lau nồi mới, như vậy có thể rửa nồi, hai miếng thịt đen sì, đương nhiên không thể ăn được.
Rửa sạch nồi xong thì bắt đầu nướng thịt. Đầu tiên phủ một lớp dầu, sau đó đặt từng miếng thịt ba chỉ vào nồi, miếng thịt lập tức phát ra âm thanh xèo xèo, nhanh chóng toả ra mùi thơm.
Hơi dầu bốc lên xèo xèo, miếng thịt hơi cuốn lại, mùi thơm bay khắp nơi.
Theo lý thuyết, thực phẩm nhiều dầu mỡ và có lượng calo như vậy, các ngôi sao như bọn họ không thể ăn được. Nhưng bây giờ hoàn cảnh khắc nghiệt, cơ thể họ lại khao khát những thực phẩm nhiều calo này.
Bọn họ không hề có cảm giác an toàn, chỉ khi được ăn nhiều mới có thể giảm bớt cảm giác bất an trong lòng họ.
Mọi người ngồi vây quanh nồi thành một vòng tròn, trông mong nhìn chằm chằm vào những miếng thịt đang xèo xèo trải đầy trong nồi.
Vưu Bành Bành nuốt nước bọt ‘ực’ một tiếng, không biết tại sao bản thân lại thèm như vậy.
Kiều Mạn Phàm gắp một miếng thịt đặt trong chén Vưu Bành Bành: “Được rồi, mọi người ăn đi.”
Vừa nghe thấy lời này, tất cả lập tức vươn tay gắp thịt, sau đó chấm sốt cho vào miệng. Dầu mỡ tùy ý, mùi thơm của gia vị như nổ tung trong khoang miệng, quá thỏa mãn.
Mọi người ăn vui vẻ đến mức không nhịn được mà híp mắt lại, tốc độ đũa cũng nhanh hơn rất nhiều.
Quá nhiều người, cho dù trong nồi có nhiều thịt đi nữa nhưng mỗi người gắp hai miếng cũng không ít.
Kiều Mạn Phàm lại bê một thau thịt lớn ra, Tư Thừa Trạch lập tức nói: “Để tôi giúp cô.”
Kiều Mạn Phàm buông tay đưa thau thịt cho Tư Thừa Trạch, có người giúp đỡ đương nhiên là quá tốt rồi. Chỉ ăn thịt thôi thì rất dễ ngấy, Kiều Mạn Phàm bỏ một ít hành tây và bắp cải vào bên trong, cũng có thể dùng cải xà lách bọc lấy miếng thịt, đồng thời cho cả hai vào miệng cũng rất ngon.
Trong sân tràn ngập mùi thơm, Thiết Oa Tử ôm chén nhỏ ngồi xổm bên người Kiều Mạn Phàm, Kiều Mạn Phàm sẽ gắp thịt cho thằng bé. Xuân Hoa thỉnh thoảng nhìn sang bên này, nhưng lại ngại đi đến.
Một nhóm người gọn gàng xinh đẹp, mặt mũi sáng sủa cùng nhau ăn trưa, khí thế bức người, khiến những người xung quanh không nhịn được mà sinh ra cảm giác tự ti, ai cũng không dám tiến lại gần.
Tổ sản xuất nhìn các khách mời ngồi vây quanh thành một đoàn ăn như gió cuốn, hoàn toàn mặc kệ người xung quanh có chịu đựng được hay không.
Thợ quay phim còn ở trên đường: Tại sao bây giờ cô còn chưa đến?
Những thợ quay phim khác ghi hình một màn này, cảm thấy bản thân thật vất vả, từ một chương trình du lịch biến thành biến hình ký, từ biến hình ký lại biến thành chương trình ẩm thực?
Mẹ Kỳ Thụy Gia liều mạng bỏ thịt vào chén con trai, sợ hắn ăn không đủ. Kỳ Thụy Gia vội vàng lấy tay che miệng chén: “Mẹ, con ăn đủ rồi, mẹ cũng ăn đi.”
Mẹ Vưu ăn thật ưu nhã, nhưng theo thời gian trôi qua, bà cũng buông chén, tất cả mọi người đều không bưng thì bà bưng làm gì?
Mễ Tinh Châu ăn rất cao hứng, mà cha hắn muốn nói rồi lại thôi, ước chừng muốn ngăn cản con trai ăn loại thức ăn này, nhưng lại không thể ngăn cản trước mặt nhiều người như vậy.
Vốn dĩ quan hệ giữa hai cha con bọn họ đã rất cứng ngắc, nhưng nhìn con trai ăn uống vui vẻ, ông cũng không nhịn được mà mỉm cười, gắp rau nói: “Không thể chỉ ăn mỗi thịt, ăn thêm rau đi.”
Rất ít người Trung Quốc sẽ xích mích mâu thuẫn trên bàn ăn, bởi vì họ quý trọng lương thực, cảm giác đói bụng vẫn khắc sâu trong ký ức của rất nhiều người.
Bởi vì đồ ăn ngon, những ngăn cách cũng chậm rãi biến mất, ít nhất hiện tại hai người ở chung vẫn rất hòa hợp.
Không có gì mà một bữa ăn ngon không thể giải quyết được, nếu một bữa không giải quyết được thì hai bữa, hai bữa không được thì ba bữa, cứ vậy ăn thôi.