Muốn xin chữ ký của Kiểu Ngữ Phù?!
Hừ!
“Tôi còn có một yêu cầu khác là đừng để tôi liên lụy vào. Tôi sẽ không cho cô video giám sát, bởi vì vừa nhìn là biết được quay từ nhà tôi. Người khác sẽ đến làm phiền tôi, tôi không thích bị làm phiền.”
“Được.” Kiều Mạn Phàm cũng không muốn người vô tội bị liên lụy, đến lúc đó hai ông bà Tang có thể chuyển đi, nhưng gã thì không chuyển được.
Kiều Mạn Phàm cầm một chồng giấy về nhà và nói với Kiều Ngữ Phù: "Cái tên nhà đối diện muốn xin ảnh chụp có chữ ký của em.”
Kiều Ngữ Phù có hơi nghi hoặc. Đứng ở cửa, cô ấy nhìn thấy nhà đối diện có một cái đầu chuột đồng co đầu rụt cổ, đối diện với ánh mắt của Ngữ Phù thì lập tức tránh né và giống như lấy hết toàn bộ dũng khí: “Kiều Ngữ Phù, em là fan của chị, những bộ phim chị đóng em đều xem cả.”
Kiều Mạn Phàm thấy chua xót, cô cũng đóng phim mà.
Kiều Ngữ Phù lập tức cười rộ lên: “Tôi không đem theo ảnh có chữ lý, đợi tôi về rồi gửi cho cậu nhé.”
“Được.” Gã đóng cửa lại, trông khá căng thẳng và thấp thỏm.
Kiều Mạn Phàm đưa đồ trong tay cho Kiều Ngữ Phù: “Đây là những gì thu được.”
Kiều Ngữ Phù lật lật một chút rồi nói: "Đều kiện hết sao?” Số người nhiều quá, gần ba mươi người.
Thì ra là mỗi ngày vừa qua đều có người đến quấy nhiễu hai ông bà Tang, Kiều Ngữ Phù sắp tức muốn chết.
“Em bảo chị chăm sóc bố mẹ, sao đến bây giờ chị mới phát hiện ra?” Kiều Ngữ Phù không nhịn được chất vấn.
Trước khi đi, Kiều Ngữ Phù đã dặn dò Kiều Mạn Phàm phải đến thăm.
Kiều Mạn Phàm thở dài: “Là lỗi của chị, chị vẫn luôn bận việc trong đoàn phim.” Còn có việc thi chứng nhận, nhưng đây là việc tuyệt đối không thể nói ra.
“Đừng làm cãi nhau, cả hai đừng làm ầm ĩ nữa. Không phải chuyện gì lớn, đều là lỗi của cha mẹ đã không gọi cho hai đứa. Đáng lẽ chúng ta nên gọi từ sớm rồi.” Cha Tang vội vàng khuyên can.
Mối quan hệ của hai cô con gái vốn không được tốt, nếu còn làm ầm lên chỉ sợ càng đau đầu.
Ngày thời điểm Kiều lớn và Kiều bé mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, cảnh sát nhanh chóng chạy tới. Nhìn thấy cảnh tượng gay go này và cửa nhà không đóng, họ hỏi: “Là các ông các bà đã báo cảnh sát hả.”
Kiều Mạn Phàm lập tức nói: “Là tôi báo. Chú cảnh sát, mấy chú xem hoàn cảnh xung quanh đây. Hết việc này lại đến việc khác làm tôi nghi ngờ, đấy là do có tổ chức đứng sau để uy hiếp đến sự yên bình của xã hội.”
“Đây là chứng cứ mà tôi thu thập được, là những người này gây rối, tôi nghi ngờ chính bọn họ là tổ chức giật dây. Còn đây là trang web bọn họ dùng để kêu gọi mọi người làm những việc vi phạm pháp luật.”
Cảnh sát nhận lấy những thứ này: "Các cô chuẩn bị đầy đủ thật.”
“Đương nhiên phải vậy, phải phối hợp với các chú cảnh sát để càn quét tệ nạn, gia tăng năng lượng tích cực trong xã hội.” Kiều Mạn Phàm rất tích cực nói.
Cảnh sát hỏi: “Những chứng cứ này lấy từ đâu.”
Kiều Mạn Phàm mở diễn đàn: “Đều là từ trong đây.”
“Vậy tại sao cô lại biết đúng là những người này?” Cảnh sát hỏi.
Kiều Mạn Phàm chỉ vào camera đối diện: “Chụp lại, tôi nhờ phòng bên cạnh cho xem lại video giám sát nên mới có chỗ chứng cứ này.”
Cảnh sát: “...Được rồi, đến đồn cảnh sát điền thông tin.”
Tuy nhiên cảnh sát vẫn đi đến nhà gã kỹ thuật bên cạnh để trích xuất một số video giám sát với mục đích làm tư liệu nội bộ chứ không phải bằng chứng.
Chú cảnh sát nhìn thấy nhà của gã kỹ thuật thì không nhịn được nói: “Anh bạn trẻ không ra ngoài đi một chút đi. Tôi thấy cậu làm ổ ở trong nhà thật sự không tốt, đến đồn cảnh sát, với tư cách tuyển dụng đặc cách."