Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người ngồi cạnh nhau nhưng tâm tư thì như nghìn trùng xa cách.

Kiều Mạc Khiêm vô cùng có phong độ quý ông, hỏi: "Cô thích ăn món gì, để tôi gắp cho.”

Chu Lan Hân nhìn hắn một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Món nào cũng được, cứ để tôi tự gắp đi.”

Trên bàn cơm, người lớn trông hai người thì trên mặt đều lộ ra nụ cười tươi tắn, vui mừng. Bữa ăn linh đình, không khí rất rộn ràng.

Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Kiều Mạc Khiêm chủ động nói chuyện với Chu Lan Hân và còn ân cần gắp đồ ăn cho cô ấy. Đầu lông mày của Lan Hân không khỏi nhíu nhíu, chợt thoáng nét không kiên nhẫn và chán ghét.

Thấy sự tương tác của hai người, Mạn Phàm khó nén kinh ngạc. Tên Kiều Mạc Khiêm này rốt cuộc cũng thông suốt và biết quan tâm con gái rồi, không phải dễ dàng mà.

Nếu Chu Lan Hân thật sự trở thành chị dâu của cô thì không còn gì tốt hơn, bạn tốt biến thành chị dâu là chuyện đáng mừng.

Kiều Mạn Phàm cũng không kìm được mà lộ ra vẻ vui mừng, tương lai rời khỏi nhà họ Kiều mà vẫn có thể thân thiết qua lại thì chẳng còn gì bằng.

Nếu nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Kiều không thích Kiều Mạn Phàm, cô chắc chắn sẽ không đến để tự rước lấy nhục.

Kiều Mạc Khiêm cong khoé môi gắp đồ ăn cho Chu Lan Hân và nói: "Cô Chu, ăn cơm xong, chúng ta cùng nói chuyện đi.”

Trên mặt Chu Lan Hân lộ ra nụ cười miễn cưỡng, mặt mày trĩu xuống: "Được, chúng ta cùng nói chuyện.”

Bữa cơm này mọi người đều ăn rất vừa lòng, ngoại trừ Chu Lan Hân. Sau khi ăn xong, cô ấy gần như bay nhanh rời xa khỏi vị trí bên cạnh Kiều Mạc Khiêm.

Lan Hân ngồi ăn hoa quả cùng với Kiều Mạn Phàm, cô ấy hỏi Mạn Phàm đang gặm trái cây: “Em có thích chị không?”

Mạn Phàm gật đầu: “Chúng ta là bạn bè mà, đương nhiên là thích chị rồi, em rất trông chờ chị trở thành chị dâu của em đó.”

Lan Hân thở dài: “Có lẽ là không được.”

Mạn Phàm kinh ngạc: “Vì sao chứ? Tuy rằng ông anh của em có nhiều tật xấu, nhưng tính cách cũng không tệ đâu.”

Đối đãi với người trong nhà, Kiều Mạc Khiêm vẫn khá, sẽ quan tâm đến mọi người. Nếu gặp phải chuyện gì chắc ông anh hờ ấy cũng sẽ không mặc kệ sự sống chết của người trong nhà.

Thực ra Kiều Mạc Khiêm cũng là một người rất đáng tin cậy. Chẳng qua là ông anh này quá thẳng thắn, mấy tên thẳng nam thường nói gì thì tên đó cũng nói. Thậm chí là còn trích dẫn không sai lệch một câu.

Có đôi khi Kiều Mạc Khiêm có thể dẫm đúng vào "cái đuôi" của người khác, khiến cho người ta bộc phát ngay tại chỗ.

Chu Lan Hân lái sang chuyện khác, hỏi: “Em có người mình yêu thích chưa?”

Mạn Phàm hơi sầu lo: "Ôi, ngày trước thì có thích một người, bây giờ thì thích một người.”

Chu Lan Hân không phải không biết chuyện của Kiều Mạn Phàm, thấy cô gặm dưa hấu thì hỏi: “Em vẫn chưa quên được Hoắc Sâm à?”

Kiều Mạn Phàm no ợ một cái, vứt vỏ dưa đi: “Em quá quen với Hoắc Sâm rồi, không quên được. Làm sao mà quên đi nổi, tương lai lại còn là em rể của em nữa.”

Chu Lan Hân gật đầu: “Điều này cũng đúng, nếu thật sự không thèm để ý thì đâu cần phải quên làm gì. Tồn tại là tồn tại thôi, mấy cái bảo là cố quên thì chỉ là lừa mình dối người.”

“Vậy em đã có kế hoạch cho cuộc sống của chính mình chưa?” Chu Lan Hân hỏi.

Mạn Phàm suy nghĩ và phát hiện ra bản thân quả thật là chẳng có kế hoạch gì cho cuộc sống của mình. Cô nghiêm túc nói: “Em muốn làm một con cá mặn, một bên bị đè bẹp thì lật bên khác rồi tiếp tục nằm.”

Chu Lan Hân cười khen ngợi: “Thật là một lý tưởng hay.”

Mạn Phàm tức khắc thấy cảm động. Cô cảm thấy Chu Lan Hân thật tốt, nếu là những người khác mà nghe được lời ấy thì chỉ nghĩ rằng cô không cầu tiến và ăn no chờ chết.

Nhưng đối với một nhân viên quèn làm tăng ca đến chết đột ngột, đời này Kiều Mạn Phàm không muốn đi vào vết xe đổ đó, không muốn bị chết đột ngột. Thêm nữa, đời này cô không lo cái ăn cái mặc.

Nếu nhàm chán quá thì cô có thể làm những chuyện có ý nghĩa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK