Có vài người trời sinh mạnh mẽ độc đoán, máu lạnh vô tình, bởi vì cảm giác yếu nên việc đồng cảm với người khác cũng yếu.
Một người tâm tư mẫn cảm, một người trời sinh thiếu tình, cái này quá máu chó rồi.
Nghe được lời của Kiều Mạn Phàm, rốt cuộc Phó Xán cũng nhìn vào Lưu Ái Viện đang khóc, an ủi: “Chị đừng khóc.”
Kiều Mạn Phàm: ...
Lưu Ái Viện: ...
Kiều Mạn Phàm thật sự nghe được âm thanh tan nát cõi lòng, đây là chuyện khóc hay không sao?
Làm thế nào mà gã không thể nắm bắt được trọng tâm vậy?
Phó Xán thật sự lạnh lùng và thiếu tình cảm. Mặc dù từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhưng dường như gã cũng không có tình cảm gì với người chị này, mở miệng là chị thật ghê tởm.
Dùng ghê tởm để hình dung, quá tuyệt vời.
Lưu Ái Viện hỏi: “Xán Xán, em thật sự nghĩ chị như vậy sao? Sao em có thể dùng từ ngữ như vậy nói về chị chứ? Xán Xán, em quên chúng ta khi còn bé...” Sau đó những kỉ niệm buồn vui lẫn lộn bla các kiểu, ý đồ gợi lên sự dịu dàng của gã.
Đã nói, phải ngắn gọn rõ ràng, một số người có năng lực tiếp nhận tình cảm không mạnh, năng lực đồng tình yếu, cô bíp bíp một hồi người ta cũng không cảm giác được.
Vẻ mặt Lưu Ái Viện đầy thâm tình, nhưng vẻ mặt của Phó Xán lại mờ mịt, dường như còn đang cố gắng hồi tưởng lại, có chuyện đó sao, đã xảy ra chuyện như vậy sao?
Một số người cảm thấy có những điều quan trọng, một số người lại cảm thấy chúng không quan trọng chút nào, đó là điều rất bình thường.
Kiều Mạn Phàm: ...
Cuối cùng cũng hiểu được, hiểu được vì sao Lưu Ái Viện lại thất bại như vậy.
Bầu không khí giữa hai người khiến Kiều Mạn Phàm sởn gai ốc, “Tôi đi đây.”
Lưu Ái Viện túm lấy Kiều Mạn Phàm, nắm chặt cổ tay Kiều Mạn Phàm, “Cô nói cô thích Phó Xán.”
Kiều Mạn Phàm lắc đầu, “Không, tôi là người bình thường, người bình thường phải ở cùng với người bình thường.”
Phó Xán không bình thường lắm, mà Lưu Ái Viện cũng vậy, hai người này đều có vấn đề.
Thế giới này thật nguy hiểm.
Lưu Ái Viện nghiêm túc nhìn Kiều Mạn Phàm, hốc mắt hơi ẩm ướt, khúc xạ ra ánh sáng cứng cỏi, “Cô nói thật sao?”
Kiều Mạn Phàm tránh thoát tay Lưu Ái Viện, “Đương nhiên là thật, thứ chị coi như bảo vật ở trong mắt tôi cũng bình thường. Tôi có tiền, có thể tìm được nhiều đàn ông tốt hơn, sẽ không ôm một cục đá rồi xem như đá quý.”
“Đá quý không phải là đá sao?” Lưu Ái Viện nói.
“Nhưng đá cũng chia thành đá đẹp với đá không đẹp.” Kiều Mạn Phàm phản bác.
Lưu Ái Viện: “Thật sự như vậy sao?”
Kiều Mạn Phàm mất kiên nhẫn, “Đương nhiên là thật, rốt cuộc chị muốn thế nào? Chị nhất định muốn tôi nói có quan hệ tình cảm với Phó Xán sao?”
Lưu Ái Viện: “Tốt nhất là cô nói được làm được, nó là người đặc biệt đối với tôi, là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.”
“Vâng, anh ta là của chị.” Cả hai đều có vấn đề và vấn đề còn rất nghiêm trọng.
Phó Xán trực tiếp nói: “Lưu Ái Viện, em không phải của chị, tại sao em lại biến thành của chị?”
“Còn nữa, mặc dù chúng ta cùng nhau lớn lên, nhưng cũng không có nghĩa là sau này phải ở bên nhau.”
Lưu Ái Viện rơi lệ nói: “Xán Xán, em phải nói những lời như vậy sao? Nếu không phải có ba chị, bây giờ em còn đang ở cô nhi viện, làm sao có duyên phận giữa chúng ta chứ.”
Đây là muốn đòi báo đáp?
Phó Xán nghiêng đầu: “Em cũng không nhờ sư phụ dẫn em ra khỏi cô nhi viện.”
Lưu Ái Viện che ngực, đau thấu tâm can.
Kiều Mạn Phàm rời đi, quay đầu lại nhìn một nam một nữ đang đứng đối diện, hít một hơi, thật sự quá khủng bố.
Có thể nhìn thấy được sự dây dưa của hai người sẽ đầy máu lửa, một bên là trái tim sắt đá, một bên là chấp niệm khắc sâu.
Có thể nhìn thấy được tương lai đau khổ của hai người này.
Ah, thật đáng sợ...
Đúng thật là không yêu đương sẽ không đau khổ mà!