Mẹ Kỳ ngồi ở bên cạnh con trai xem TV, ghé sát vào xem, “Màn hình thật nhiều chữ nha.”
Kỳ Thụy Gia vội vàng tắt phần bình luận, nói: “Con sẽ ăn trái cây, mẹ đi ra ngoài đi.”
Mẹ Kỳ Thụy Gia nhìn con trai: "Để mẹ cùng xem với con đi, đây là lần đầu tiên mẹ quay chương trình với con mà.”
Nội tâm của Thụy Gia hơi đau đớn, cậu ta tắt máy tính, “Mẹ, con mệt mỏi, muốn ngủ.”
Mẹ Kỳ cau mày, “Con trai, là mẹ đã làm sai cái gì sao, vì sao mẹ lại cảm thấy con có ý kiến với mẹ nhỉ?”
“Nếu mẹ có làm sai cái gì, nhất định phải nói cho mẹ.” Cả người mẹ của Kỳ Thụy Gia rúm ró, vẻ mặt thấp thỏm bất an, giọng nói cũng kèm tiếng khóc nức nở.
Chính là như vậy, thật sự khiến người khác bất lực như vậy, bà ấy làm sai cái gì chứ?
Hình như không có, nhưng nếu bà ấy không làm sai gì cả, thì tại sao lại khiến người khác khó chịu như thế, vô cùng khó chịu…
Từ nhỏ đến lớn, Kỳ Thụy Gia đều bị quản thúc như vậy từng giây từng phút. Kết quả cuối cùng thông thường đều là Kỳ Thụy Gia phải xin lỗi mới thôi.
Có lẽ khi còn nhỏ, Kỳ Thụy Gia sẽ phản kháng, sẽ làm loạn lên với mẹ. Nhưng mẹ cậu thì vẫn luôn khóc thút thít, nhu nhược yếu đuối, trông như bị bắt nạt.
Về sau, Thụy Gia cũng lười cãi lại mẹ của mình, bà ấy nói cái gì thì chính là cái đó. Còn sau lưng, cậu ta muốn làm cái gì thì làm
“Không có, con chỉ là mệt mỏi và muốn ngủ thôi.” Kỳ Thụy Gia nói với giọng bình thường, còn ngáp một cái. Rốt cuộc mẹ Kỳ cũng tin, “Vậy con hãy nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi.”
Thụy Gia lộ ra một nụ cười tươi tắn, trên mặt cậu ta tựa như đang đeo một cái mặt nạ. Chờ đến khi mẹ mình đi ra ngoài, khóe miệng đang cong lên của cậu ta rũ xuống, tự than thở trong yên lặng.
Vì sao lại ru rú trong nhà, là bởi vì gần đây cũng không có lời mời dự sự kiện gì, cũng chẳng có kịch bản nào tốt và không có đạo diễn nào gọi cậu ta đi thử vai.
Hiện giờ, người đại diện đang vô cùng ảo não và cũng rất hối hận, vì đã để ngôi sao điện ảnh Kỳ Thụy Gia nhận tham gia chương trình kia.
Có quỷ mới biết mẹ của Kỳ Thụy Gia lại kéo tiếng xấu cho con trai mình ấy!
Bà ấy hình như còn không biết được chuyện này.
Người đại diện: “Vì sao cậu lại không nói?”
Kỳ Thụy Gia: “Nhưng bên anh đã nhận, trước đó còn không biết báo cho tôi một tiếng.”
Người đại diện: …
Hiện giờ, đương sự đang hối hận, vô cùng hối hận.
Quả nhiên vượt biên không hề dễ dàng như vậy, khác nghề như nghìn trùng mà!
Kỳ Thụy Gia ở trong giới giải trí quả thật là không chơi được. Về sau, họ vẫn nên để Kỳ Thụy Gia lại trong giới điện ảnh và truyền hình mà phát triển, để cậu ta phát triển trong ngành sản xuất phù hợp.
Lần này đúng là không ăn trộm được gà mà còn mất nắm gạo.
Đối với sự đau khổ của Kỳ Thụy Gia, Kiều Mạn Phàm không biết. Cô cũng không để bụng, thậm chí còn đang trộm vui vẻ. Thậm chí cô nàng lướt Weibo hồi lâu là đang lướt của mẹ Kỳ Thụy Gia.
Quả nhiên, xem chuyện bát quái của người khác chính là vui thú. Lúc ấy, khi đang quay chương trình, vừa nhìn thấy hành vi của mẹ Kỳ Thụy Gia là cô đã biết bà ta sẽ kéo tiếng xấu về cho Kỳ Thụy Gia.
Chuyện sẽ ảnh hưởng đến Kỳ Thụy Gia, nhưng mẹ cậu ta thì không hề có phản ứng gì.
Như hai vợ chồng ông bà Tang thì rất kín tiếng, thậm chí còn trốn ống kính, thời lượng xuất hiện của họ đều rất ít.
Đương nhiên, cũng là vì họ sẽ không chiếm màn ảnh, im lặng không ló mặt.
Thành ra, mâu thuẫn giữa cha mẹ và con cái lại tập trung ở trên người mẹ của Kỳ Thụy Gia và cậu ta.
Mẹ của Kỳ Thụy Gia nhận thầu độ "hot" đêm nay.
Mạn Phàm như thể là bé chồn ăn dưa ngoài ruộng nhảy nhót lung tung, rất là vui thích. Vừa thấy thông báo nhận được cuộc điện thoại của Kiều Ngữ Phù nổi lên, cô vội vàng xoay người ngồi dậy và vuốt sang chế độ bắt máy.
“Em gái à, đã trễ thế này còn chưa ngủ hở?” Kiều Mạn Phàm hỏi.
Kiều Ngữ Phù: “Còn đang quay phần diễn của hôm nay.”