Con cái đã lớn, suy nghĩ cũng nhiều. Bà Vưu biết con trai đang lo lắng cái gì, thằng bé sợ rằng tạo mối quan hệ với Kiều Mạn Phàm sẽ bị fans mắng và sợ mất fans.
Trước sợ sói, sau sợ hổ, càng sợ lại càng nhiều gông cùm xiềng xích, nội tâm sẽ bị khép kín.
“Có người thích là chuyện tốt, nhưng nếu bị phần yêu thích này tạo ra gông cùm xiềng xích, tạo sự giam cầm, không thoát ra được thì đó chính là vấn đề lớn.”
Bây giờ, những fans đó thích con, nhưng cũng có tư cách thích người khác. Con sẽ không bao giờ bắt được thứ mà bất cứ lúc nào họ cũng có thể vứt bỏ. Ta phải dựa vào chính mình để nắm lấy một số thứ.
Chưa từng có chuyện gì đẹp cả đôi đàng, muốn bắt cá bằng cả hai tay thì đến cuối cùng chẳng có một thứ gì trong tay.
“Cho mẹ xem kịch bản đi, nếu đúng là một kịch bản tốt, con có thể đi diễn.” Bà Vưu nói với con trai, “Khi suy nghĩ vấn đề gì đó hãy nghĩ một cách đơn giản thôi. Đừng để những thứ không cần thiết quấy nhiễu đến phán đoán của bản thân con.”
Vưu Bành Bành gửi kịch bản cho mẹ, chính cậu cũng bắt đầu nhìn qua. Càng xem, cậu càng thấy thích. Đặc biệt là nhìn thấy vị hòa thượng vừa thánh khiết lại vừa yêu dã, cậu cảm thấy đây là một nhân vật chuyển hình.
Bởi vì Vưu Bành Bành là một ngôi sao nhí, và lớn lên dưới sự theo dõi của nhiều người, trong lòng họ luôn cảm thấy cậu vẫn còn là một đứa trẻ, một đứa nhỏ.
Mà trên thực tế, Vưu Bành Bành đã mười chín tuổi, đã trưởng thành, và là người lớn. Dù cậu có đóng cảnh hôn cũng không có vấn đề, nhưng người xem sẽ thấy không ổn.
Giống như nhìn thấy con cái mình yêu sớm vậy, càng xem càng khó chịu.
Cần phải có một nhân vật làm móc xích kết nối quá khứ với tương lai để người người xem biết, Vưu Bành Bành đã trưởng thành và không phải trẻ con nữa. Khi ấy, cậu mới có thể đảm nhận một số bộ phim tâm lý tình cảm.
Bà Vưu nói: “Con muốn diễn thì cứ tham gia đi, mẹ thấy cũng không tồi, nhưng con thật sự muốn cạo trọc ư?”
Nếu không có tóc thì vẻ đẹp sẽ giảm mất một nửa.
Vưu Bành Bành nói: “Không phải có mũ đội giả ạ, có cần thiết phải cạo đầu ư?” Cậu ta không tự chủ sờ tóc trên đầu.
Nếu muốn cạo trọc đầu của cậu thật, Vưu Bành Bành cảm thấy mình sẽ khóc mất, vừa cắt tóc vừa khóc, hoàn toàn không có dáng vẻ của đàn ông.
Nhưng cơ thể da tóc đều do cha mẹ cho mà, “Không, không cắt tóc đâu, con đội mũ giả cơ.”
Bà Vưu mỉm cười đầy vẻ hiền từ và dịu dàng như một thiên thần, “Nhưng nếu đội mũ giả bít kín thì sẽ khiến da đầu bị nghẹt thở, đến lúc đó tóc sẽ rụng cả nắm lớn. Con muốn làm hòa thượng một thời gian hay là muốn làm hòa thượng cả đời?”
“Đáng sợ quá mẹ ơi, mẹ thật đáng sợ.” Vưu Bành Bành ôm đầu bỏ chạy. Bà Vưu tiếp tục xem kịch bản, nếu có nhân vật phù hợp thì bà cũng có thể đi diễn luôn.
Độ tuổi của bà Vưu hiện giờ hơi xấu hổ. Nếu diễn vai thiếu nữ... Con trai cũng lớn rồi, bảo một người phụ nữ trưởng thành như bà đi diễn vai thiếu nữ, dù kỹ năng diễn xuất có cao siêu thì thời gian cũng đã in lại dấu vết trên cơ thể, trong ánh mắt, trên khuôn mặt bà.
Cũng chỉ có thể đi diễn vai cha mẹ. Nhưng, bà Vưu lại cảm thấy mình cũng không già đến nỗi ấy, không muốn diễn vai người mẹ lắm. Đặc biệt là, lứa tuổi của những người con trong phim cũng chỉ kém bản thân bà một chút.
Vưu Bành Bành trở lại phòng và gọi điện thoại cho Kiều Mạn Phàm, "Chị à, em đồng ý tham gia đóng phim, em muốn diễn vai hòa thượng Vô Cơ.”
Kiều Mạn Phàm mừng quýnh, theo bản năng muốn ép giá, “Đây là một đoàn phim nhỏ, cát-xê đóng phim không cao, Tư Thừa Trạch cũng chỉ 50 vạn. Đoàn phim cho cậu 50 vạn, được không?”
Vưu Bành Bành có hơi do dự, cuối cùng vẫn chấp nhận: "Cũng được.”
Kiều Mạn Phàm: (^-^)V giỏi quá!
Có một ngôi sao nhí tự sở hữu lượng quan tâm chú ý như vậy, lại thêm Tư Thừa Trạch, bộ phim này đã có sự thay đổi về chất, ít nhất đã có những tên tuổi lớn.
Ơ, có vẻ như cô có thể lại đầu tư thêm một chút để làm các đạo cụ trở nên tinh xảo hơn ấy nhỉ?