Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tới rồi, lại tới nữa, lại bắt đầu giới thiệu khách hàng.

Mỗi lần nói chuyện cùng Cam Manh, Mạn Phàm đều cảm thấy rằng cô đang làm chuyện gì đó...

Chỉ cần tốc độ xe cũng đủ nhanh, sẽ không có ai đi tìm chứng cứ?

Hình thức ở chung của Cam Manh với nguyên chủ đều quỷ dị và phát rồ như vậy sao, cứ hở ra cái là giới thiệu khách hàng.

Cam Manh: "Quá mức rồi, cậu phải lựa chọn một cái cấp độ thấp hơn một chút. Cái cậu chọn lựa mức độ khó khăn quá cao, bước lên chính là cấp độ địa ngục, bảo sao cậu chẳng thất bại. Kinh nghiệm là cần phải tích lũy.”

“Cậu mới vào đã đi khiêu chiến đại Boss, chắc chắn bị đập chết.”

Kiều Mạn Phàm: ……

Cô mợ nó chẳng còn lời gì để nói, thậm chí không thể nào phản bác lại, logic như kiểu chẳng chê vào đâu được.

Nhưng cô cũng chẳng thể nói ra được có chỗ nào không đúng, đành quy tội cho Cam Manh là quỷ tài về logic, đè bẹp người thường.

Kiều Mạn Phàm từ chối: “Tạm thời không cần, tớ phải tìm một người yêu mình.”

Cam Manh: “Nếu không tiếp cận, cũng không y theo sở thích của người ta, thì ai yêu cậu chớ?”

Này, làm sao lại không có ai yêu tớ chứ?

Mạn Phàm tớ có ngoại hình đẹp này, có cơ bụng này, vừa xuống được bếp lại vừa biết nhảy Disco này. Con người tớ không phụ bạc, không làm loạn cũng chẳng mưu mô. Tớ còn có thể trầm tĩnh vừa có thể hoạt bát và cũng có thể hài hước. Tớ đây hiểu cách sống và thấu tình cảm, vừa đáng yêu vừa ấm áp vừa đáng tin cậy.

Dù cho bây giờ không ai yêu chẳng qua là bởi họ chưa nhận ra bản thân tớ tốt như thế nào thôi.

Nhưng nội tâm cô vẫn trống rỗng, không ai thương không ai yêu, tự ôm chặt lấy mình nhanh chóng rời khỏi.

Kiều Mạn Phàm vò đầu bứt tai, cảm thấy nếu còn tiếp tục nói tiếp với Cam Manh thì cả người cô cũng trở nên bất bình thường.

Vội vàng cúp ngay điện thoại. Nhưng có một điều Kiều Mạn Phàm vẫn rất bội phục Cam Manh, dù cô ả có phân liệt nhân cách như thế nào, thì nội tâm vẫn rõ ràng. Cho tới bây giờ, dường như cô ả chưa từng có chuyện diễn giả thành thật.

Loại phụ nữ này cũng rất đáng sợ, một kẻ ích kỷ có tư duy kín kẽ, trong lòng vĩnh viễn chỉ có bản thân.

Loại người này thông thường đều có khả năng sống rất khá, và không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc.

Làm hải vương, thì nội tâm khẳng định là có diện tích rộng lớn không bờ bến.

Thời lượng một tập của chương trình "Nhà có bảo bối" chỉ có nửa giờ, xen giữa còn phát quảng cáo, cứ xem nó cũng gần đến 9 giờ, xem xong chương trình cũng gần đến lúc đi ngủ.

Trước khi ngủ, Mạn Phàm nhận được cuộc điện thoại của Tư Thừa Trạch. Trong lòng cô vô cùng không muốn bắt máy, bởi vì rất có khả năng đây là tin xấu.

“Em muốn đi diễn kịch bản này.” Tư Thừa Trạch đi thẳng vào vấn đề.

Kiều Mạn Phàm: (^-^)V?

“Thật vậy ư, thế thì tốt quá, kịch bản không tồi nhỉ.” Cô lộ ra nét cười tươi, được, bây giờ phải nói giá cả.

Nhiều là không cho được rồi.

Mạn Phàm không cảm thấy bản thân có khuyết điểm gì mấy, nhưng thiếu sót lớn nhất của cô đại khái chính là thiếu tiền.

Chỗ tiền đó thoạt nhìn thì nhiều, nhưng nếu muốn làm việc thật lại chẳng đáng bao nhiêu.

Tư Thừa Trạch nói: “Mấy tên khốn nạn kia bảo em không có tác phẩm, bảo rằng em chỉ dựa vào mặt.”

Kiều Mạn Phàm chớp mắt, thật ra dựa vào cái mặt cũng không tồi mà, mỹ nhân từ xưa đến nay đều là tài nguyên khan hiếm.

Tuy rằng không tốt bụng, nhưng Kiều Mạn Phàm vẫn là muốn cảm ơn những anti-fan đã công kích Tư Thừa Trạch. Họ đã khiến cậu ta cuối cùng cũng có động lực phải thật chuyên tâm để đi đóng phim.

Chỉ cần có lòng dạ này, có động lực này, đó chính là đoàn phim sẽ kiếm được.

Nội tâm của Mạn Phàm rất kích động, thậm chí còn muốn ép giá.

Cô ho khan một tiếng, lộ ra điệu cười giả dối, ra vẻ người đi trước trấn an người đi sau, “Không cần để bụng những lời này. Lại nói, có hại là phúc, cậu coi như bản thân mình gặp hại để tích phúc đi.”

Thừa Trạch lặng im một giây: “Nếu có hại là phúc, em đây chúc chị phúc như Đông Hải.”

Tư Thừa Trạch cậu ta nguyền nhà cô, cậu ta rủa cô!!!

Phúc như Đông Hải?

Cảm ơn, cái loại phúc đức ấy tôi không cần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK