Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì sao lại không có tiếng?

Có lẽ có diễn viên đếm số trong giới nghệ sĩ, nhưng đây là buổi thử vai. Không những thế, thử vai mà cũng chẳng thèm đếm bất kỳ con số nào thành tiếng.

Như vậy có phải là quá đáng không, thật sự không thể tưởng tượng nổi?

Kiều Mạn Phàm như đang được xem nguyên chủ diễn xuất, lại chịu bạo kích thêm lần nữa, trong lòng xúc động nào.

Trình Hữu không thể nhịn được mà làm gián đoạn màn biểu diễn của gã thử vai, nói: “Mời anh nói lớn tiếng hơn, hãy lớn tiếng mà nói lời thoại.”

Học thuộc kịch bản, thể hiện cảm xúc và nhập vai đều là một phần của kỹ năng diễn xuất.

Lời kịch còn không nói được thì làm sao khiến người xem thấy được nhân vật?

Gã thử vai hơi ngại ngùng, nói: “Thời gian ngắn quá, tôi không thể thuộc được tất cả lời kịch. Hơn nữa, giai đoạn hậu kỳ còn có lồng tiếng mà.”

Trình Hữu: ……

Kiều Mạn Phàm cảm thấy rất bình thường, làm nghệ sĩ, có người có năng lực chuyên môn rất mạnh, nhưng có người có năng lực rất yếu, rất ngáng đường, thậm chí còn lười cố gắng.

Có lẽ dựa vào may mắn sẽ được nổi tiếng, nhưng chẳng mấy sẽ như phù dung sớm nở tối tàn thôi.

Trước nay, những ai đứng vững gót chân đều là người có thực lực.

Nhìn nguyên chủ mà xem, bởi vì năng lực chuyên môn quá yếu, dẫn tới dư luận tẩy chay và chỉ trích. Cộng thêm còn có người ghét người giàu, nên trên mạng đều muốn đánh dẹp nguyên chủ.

Kiều Mạn Phàm cảm thấy nếu cô không biết đường tự ép bản thân diễn, sợ là cũng sẽ bị mắng như vậy. Đối với đóng phim, cô thật sự hoàn toàn không biết gì cả.

Có lẽ cô sẽ đi hệ thống học tập một chút nếu có thời gian. Dẫu sao, cuộc đời như một bộ phim dài tập. Ngay cả khi không đi diễn phim điện ảnh hay phim truyền hình, cô cũng có thể diễn một vai trong cuộc đời của mình.

Nguyên chủ không biết đóng phim, mà Kiều Mạn Phàm cũng thấy kỹ năng diễn xuất của mình cũng dở tệ y đúc nguyên chủ. Giới điện ảnh không liên quan gì đến cô. Cô chỉ biết loanh quanh trong làng giải trí, mặc cho mọi người mắng chửi, rồi lại làm cười mua vui cho họ.

Không nhớ được lời thoại?

Cho nên động đậy mồm mép là được?

Trình Hữu sắp không giữ nổi nụ cười trên mặt. Bây giờ, cuối cùng anh ta cũng đã biết tại sao tính tình của các đạo diễn lớn lại kém như vậy, động tí là nổi trận lôi đình.

Anh ta còn tự thề trong lòng rằng mình phải làm một người ôn hòa có lễ phép.

Nhưng giờ đây, Trình Hữu cũng muốn nổi trận lôi đình, cái thứ gì thế này!

Mày để tâm một chút vào xem nào!

Tài chính của bố mày là vớt vát từng chút từng chút một từ bên kim chủ ba ba về đây. Chỉ bằng cái thái độ này, chỉ bằng cái hạng kỹ năng diễn xuất này của mày mà muốn kiếm tiền từ chỗ bố ấy hả. Cút, cút đi càng xa càng tốt!

Gã thử vai nói: “Không phải có thể lồng tiếng ở phần hậu kỳ sao. Hơn nữa, tôi có thể học thuộc rất nhanh.”

Tao tin mày cái rắm. À, lồng tiếng hậu kỳ hả? Xin lỗi, tao nghèo, không tìm nổi diễn viên lồng tiếng. Nếu cần tìm lồng tiếng thì sao bố mày còn phải tìm cả nhân viên thu âm?

Tao phải tiêu mất hai phần tiền ư?

Tiền của tao nhiều đến nỗi tiêu pha thừa thãi hả?

Trình Hữu kìm nén cảm xúc của bản thân lại, mình phải làm một người nho nhã hiền hòa, cần gì phải phát điên vì một kẻ không đáng. Anh ta lễ phép bảo gã thử vai trở về chờ thông báo, trở về chờ xem!

Mạn Phàm rất hối hận vì đã tới tham gia buổi thử vai. Tại sao không phải là đến vào ngày bắt đầu quay, tham gia nghi thức khởi động máy chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.

Cô rất muốn rời khỏi đây, rất muốn đi dạo phố, rất muốn nấu cơm, rất muốn đến phòng tập thể thao. Cô rất muốn làm chuyện khác, miễn nó không phải thử vai là được.

Đợi đến khi buổi thử vai kết thúc, cô sẽ đưa những người này đi ăn. Dùng bữa có thể khiến mối quan hệ xích lại gần nhau hơn, bất cứ chuyện gì là cũng có thể giải quyết được trên bàn ăn.

Lý Tiên Nhi theo dõi hết người này đến người khác đi ra khỏi phòng. Cô nàng không biết bên trong như thế nào, cũng không biết có thể thử vai đạt hay không. Đến lượt của mình, cô nàng hít một hơi thật sâu và bước vào.

Cô nàng nhìn thấy Kiều Mạn Phàm ngồi ở ghế trên, thầm thấy hơi bất ngờ, Kiều Mạn Phàm không đến thử vai?

Ngồi cạnh đạo diễn, chẳng lẽ là đã điều động nội bộ rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK