“Đúng là trẻ con suy nghĩ đơn giản. Chị xem bình thường chị bắt nạt nhóc ấy như thế, nhưng lúc chị đi thằng bé vẫn đến tiễn.” Tư Thừa Trạch nói, “Chắc là vì chị đẹp đấy.”
Kiều Mạn Phàm khịt mũi một cái, nhìn mặt Tư Thừa Trạch: “Mặt cậu càng đẹp ấy chứ, nên người đến tiễn cậu càng nhiều hơn.”
“Nhóc này chỉ nhớ cái ăn thôi.” Mỗi ngày đi theo cô đòi ăn, tất cả đều là vì cái miệng cả.
Chưa từng ăn thì thôi, chứ đã ăn rồi mà phải trở về cuộc sống trước kia thì khó khăn lắm.
Đang sạch sẽ mà trở lại trạng thái bẩn thỉu cũng cần một đoạn thời gian.
Theo góc độ nào đó, đối với Thiết Oa Tử mà nói, chuyện này không phải chuyện tốt lành gì. Gặp được rồi mất đi, cho cơ hội nhưng không bắt lấy, đúng là cồn cào ruột gan.
Có lẽ đó sẽ là động lực để vươn lên, nhưng cũng có thể khiến cho cậu bé gục ngã, hay thậm chí là oán hận.
Tất cả mọi người lên xe và nó bắt đầu di chuyển chậm rãi. Tuy rằng vẫn xóc nảy như vậy, nhưng tâm trạng mọi người đều thư giãn, cuối cùng cũng được về nhà.
Đến thị trấn, họ đón các trợ lý của khách mời. Tổ sản xuất đúng là rất nhẫn tâm, ngay cả trợ lý cũng không cho đi cùng.
Tiểu Quả nhìn thấy Kiều Mạn Phàm, thiếu chút nữa cô nàng kích động đến độ muốn khóc òa lên, “Chị Mạn, em rất nhớ chị.”
Ở một lại một chỗ lâu như vậy, hơn nữa những người ở đấy đều nói giọng địa phương, cô nàng nghe hoàn toàn không hiểu gì, thật sự quá khó khăn.
Muốn về nhà ghê.
Kiều Mạn Phàm vỗ nhẹ vào lưng cô nàng: “Kết thúc rồi, kết thúc rồi.”
Chỉ là đến nhận một thông báo, nhưng mọi người đều có cảm giác như tìm được đường sống trong chỗ chết, dường như đã cách một thế hệ.
Thật là không chịu được sự khổ sở như vậy.
Trong lòng mỗi người đều có niềm ưu tư.
Đạo diễn và ê-kíp cảm thấy hơi bất an và hoảng sợ. Mục tiêu rõ ràng là muốn hành Kiều Mạn Phàm, muốn xem những hành vi hớ hênh của cô ta, nhưng họ lại không đạt được.
Mà tình huống lần này có khả năng sẽ khiến cho chương trình của họ khó mà mời được khách tham dự.
Tuy rằng gameshow của họ rất nổi tiếng, không thiếu khách mời, có rất nhiều người muốn tham gia chương trình này, nhưng không phải là khách mời nào họ cũng nhận.
Họ muốn tìm các đại minh tinh danh tiếng có fans nhiều, thu hút nhiều lượt quan tâm theo dõi. Nhưng minh tinh loại này cũng đồng nghĩa với việc được lựa chọn. Nếu cái đơn này vất vả như vậy thì chọn cái khác. Đúng là kiêu ngạo tự mãn.
Đạo diễn vò mái tóc bóng nhẫy dầu của mình. Ông cảm giác làm xong chương trình kỳ này sắp hói đầu rồi, những nhân viên công tác như họ cũng thật vất vả.
Đạo diễn đã suy nghĩ tới kỳ tiếp theo. Họ không thể lại đến nông thôn được, vẫn phải đi nước ngoài thôi.
Dù không đi nước ngoài chăng nữa thì cũng phải đi thành thị.
Mà toàn bộ tâm tư của phó đạo diễn Lý đều bị lấp đầy bởi Kiều Mạn Phàm và việc đầu tư.
Nếu cô ta đồng ý đầu tư, ông sẽ lập tức từ chức. Phó đạo diễn Lý nhìn thoáng qua đạo diễn đầu hói, ông không muốn làm việc lặt vặt nữa.
Quá nhiều chuyện phải phụ trách, nhưng toàn chuyện không có tính chuyên môn.
Chỉ cần là đạo diễn, đều sẽ muốn quay chụp tác phẩm của chính mình.
Giống như gameshow này, từ phong cách chương trình đến chất lượng của nó, tất cả đều do đạo diễn đắn đo. Ấy là công tác của đạo diễn và không ai khác được phép can thiệp.
Làm phó đạo diễn rất khó chịu, tuy rằng có cái mác phó đạo diễn đấy, nhưng vẫn luôn phải đứng sau đạo diễn.
Người đến độ tuổi trung niên mà chẳng làm nên trò trống gì, một khi nản lòng sẽ trở nên cẩu thả.
Phó đạo diễn Lý thậm chí còn sốt ruột hơn cả Trình Hữu. Anh ta còn trẻ, vừa mới ra trường, nhưng ông đã trung niên rồi.
Khi đến thành phố, những khách mời khác đều ngồi máy bay trở về, còn Kiều Mạn Phàm đưa cha mẹ Tang gia đi đến tàu cao tốc
Có lẽ mẹ Tang có thể ngồi máy bay, nhưng Mạn Phàm không thể giữ tâm lý ăn may.