Lúc trước khi đọc tiểu thuyết, nhìn thấy người nữ phụ độc ác cuối cùng cũng lĩnh cơm hộp, cô vô cùng hả lòng hả dạ, cực kì thoải mái.
Nhưng đến khi chuyện xảy ra trên người mình, Kiều Mạn Phàm khóc không ra nước mắt.
Tại sao khi mình xuyên tới, nguyên chủ đã làm hết chuyện ác, bây giờ còn nằm chung giường với nam chính nữa cơ chứ.
Ông trời ơi, không thể để cô xuyên đến sớm một chút à?
Cô cam đoan sẽ làm chị em tốt với nữ chính, làm bạn bè tốt, chỉ cần một cơ hội thôi, cô sẽ làm người tốt.
Nghĩ đến tương lai thê thảm của mình, Kiều Mạn Phàm suýt nhồi máu cơ tim, hoài niệm cuộc sống của một nhân viên quèn trước kia.
Nhất định phải tự cứu được bản thân, nhất định phải sống sót.
Cô xuyên không rồi, có thể trở lại thế giới trước kia không nhỉ?
Đây là một ẩn số, lỡ như cô chết ở cái thế giới này thì chẳng phải toang hết rồi sao?
Hoắc Sâm nghe xong người bên cạnh giải thích chi tiết, thâm trầm nhìn Kiều Mạn Phàm, “Được, cô được lắm.”
Kiều Mạn Phàm vừa xua tay vừa lắc đầu: “Tôi không được, tôi không được gì hết.”
Hoắc Sâm cười nhạt, quay đầu không thèm nhìn cô, phảng phất như nếu nhìn cô nhiều thêm một chút sẽ bẩn con mắt của mình.
Trong đám người có một cô gái đứng lên: “Nhưng nói gì thì hai người cũng đã ăn nằm với nhau rồi, bên ngoài nhiều phóng viên như vậy, cũng không ai quan tâm hai người đã làm chuyện gì hay chưa.”
Cô gái này mặc lễ phục xinh đẹp, hiển nhiên là tới tham gia lễ đính hôn, cô ấy còn nháy mắt mấy cái với Kiều Mạn Phàm, dường như là vì trấn an Kiều Mạn Phàm, khẳng định với cô chuyện này đã chắc chắn gạo nấu thành cơm.
Kiều Mạn Phàm: …
Trời ơi, mau đưa cô ta đi dùm cái.
Khó quá mà, đây là muốn giết cô đúng không?
Tuyệt vọng hơn là cô gái này còn là bạn của nguyên chủ, cái trò cười này chính là do hai người bọn họ làm ra.
Đây là cái kiểu bạn bè gì, chê sống lâu quá phải không?
Hoắc Sâm cười lạnh chế nhạo: “Tôi nhất định phải chịu trách nhiệm sao?”
Kiều Mạn Phàm khoát tay: “Không cần, không cần.” Anh tuyệt đối không nên chịu trách nhiệm, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa đó.
Một buổi lễ đính hôn cứ kết thúc đầu voi đuôi chuột như vậy. Vốn dĩ là buổi lễ đính hôn của Hoắc Sâm và Kiều Ngữ Phù, thế nhưng Hoắc Sâm, người lẽ ra phải ở buổi tiệc, thì lại ở trong phòng nằm trên giường với Kiều Mạn Phàm
Trong phòng này đều là bà con họ hàng và bạn bè thân thiết của hai nhà, hơn nữa bên ngoài còn có rất nhiều phóng viên, có thể nói, chuyện này ngay lập tức sẽ truyền khắp nơi.
Cuối cùng, trở thành đề tài trên internet, làm cư dân mạng một phen cười ẻ.
Kiều Mạn Phàm chính là một cây tấu hài bằng thực lực trên mạng xã hội nhàm chán.
Kiều Mạn Phàm rất muốn cho nguyên chủ một cái ném qua vai, hỏi cô ấy sao có thể nghĩ ra những thủ đoạn ngu ngốc như thế này.
Nguyên chủ tạo nghiệp khắp nơi, cuối cùng là cô đến gánh.
Cô…, cô không thể chịu đựng được nữa!
Kiều Mạn Phàm bị đẩy lên xe một cách thô lỗ. Lúc ra khỏi khách sạn, bên ngoài đã có rất nhiều phóng viên đứng chờ, Kiều Mạc Khiêm cởi áo khoác trên âu phục của mình trùm đầu Kiều Mạn Phàm lại, còn dùng cơ thể che chắn cô.
Phòng ngừa phóng viên bên ngoài chụp được dáng vẻ chật vật của Kiều Mạn Phàm.
Kiều Mạn Phàm vô tình ngửi được một chút mùi hương còn vương trên âu phục, như hoa lan lại như xạ hương, nước hoa này có hơi đặc biệt.
Kiều Mạn Phàm: “Cảm ơn anh.”
Kiều Mạc Khiêm là người thừa kế của nhà họ Kiều, là người nguyên chủ đã làm bị thương trong kịch bản.
Đến bây giờ, ông anh này còn có thể che chở cho cô, đúng là một người tốt mà.
Kiều Mạc Khiêm lạnh lùng: “Bây giờ mày còn đang mang họ Kiều, bị mất mặt chính là Kiều gia.”
Là một người thừa kế hợp pháp, Kiều Mạc Khiêm lúc nào cũng luôn chú ý hình tượng bên ngoài của gia tộc. Cũng chỉ có Kiều Mạn Phàm mới không chút kiêng kỵ phá hư thanh danh Kiều gia như vậy.
Mặc dù là bây giờ Kiều Mạc Khiêm vô cùng chán ghét nguyên chủ, nhưng vẫn còn suy nghĩ lý trí, đưa ra những hành động thích hợp nhất.
Mặc kệ Kiều Mạc Khiêm vì sao lại giúp cô, Kiều Mạn Phàm vẫn chân thành: “Cảm ơn anh.”