Phó Xán nhìn thấy Kiều Mạn Phàm, nhưng gã không hề trào phúng và khiêu khích như trước, mà chỉ nhìn một cách thâm trầm, sau khi nhìn một cái thì lập tức quay đầu đi không nhìn nữa. Kiều Mạn Phàm cảm thấy hơi kỳ lạ, chậc chậc, chó Phó Xán này vậy mà nay không ăn shit, trưởng thành hơn, không trẻ con khiêu khích. Thật tốt quá, cuối cùng cũng không cần đối mặt với trẻ mẫu giáo Phó Xán nữa, trong lòng Kiều Mạn Phàm vô cùng thoải mái. Nhưng rõ ràng Kiều Mạn Phàm đã...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.