Kiều Mạn Phàm vẫn rất tin tưởng vào bộ phim này, kịch bản trẻ trung dành cho giới trẻ, quan trọng nhất là có sự tham gia của Tư Thừa Trạch và Vưu Bành Bành.
Hai người này đều có fans riêng, có đám fans này ở đây thì bộ phim này cơ bản sẽ có người xem, sau đó quảng bá tuyên truyền, chắc chắn sẽ hot.
Kiều Mạn Phàm tính toán sơ, trong lòng có nắm chắc.
Tiểu Quả đi tới đưa điện thoại di động của mình cho Kiều Mạn Phàm: “Chị Phàm, là điện thoại của chị Đình.”
“Cô ấy gọi cho chị làm gì?” Chị Đình cũng không phải người đại diện của cô, đã định từ biệt sẽ không gặp lại.
Tiểu Quả lắc đầu, che điện thoại hỏi: “Có nhận không?”
“Không nhận, em giúp chị hỏi có chuyện gì.” Chỉ sợ trời nắng tạnh mưa, chị Đình cảm thấy có thể làm việc lại với cô, tự lừa mình dối người.
Nào có lý minh tinh lại phòng người đại diện như phòng trộm như thế, cũng chỉ có bọn họ,
IQ của nguyên chủ thấp, lại gặp phải một người đại diện có chỉ số thông minh không ra gì, thật sự là thảm họa.
Để xảy ra cục diện như bây giờ, hai phần năm là trách nhiệm của chị ta.
Phải nhanh chóng tách ra, nếu không hiệu quả một cộng một lớn hơn ba như vậy thật sự rất dễ bùng nổ.
Tiểu Quả đương nhiên theo phe Kiều Mạn Phàm, Kiều Mạn Phàm mới là người trả lương cho cô, cô vội vàng đi đến một góc, hỏi: “Chị Đình à, rốt có cuộc chuyện gì? Chị có thể nói với em.”
Chị Đình cũng không phải muốn gọi điện thoại cho Tiểu Quả, mà vì hoàn toàn không gọi được số của Kiều Mạn Phàm. Dù gọi thế nào cũng không liên lạc được, vậy chỉ có thể là cô đã chặn số của chị ta.
Lúc này, trong lòng chị Đình bùng lên một ngọn lựa tức giận và uất ức, chị ta bị Kiều Mạn Phàm liên lụy, kết quả cô trở tay đã cho mình vào sổ đen.
“Gần đây Kiều Mạn Phàm có thông cáo gì không?” Chị Đình quay đầu gọi điện thoại cho Kiều Mạn Phàm cũng là bất đắc dĩ. Dưới tay chị ta bây giờ toàn là mấy quả dưa vẹo táo nứt, không đẹp thì cũng thôi, còn điều kiện kém mà không biết, mỗi ngày đều hỏi, chị Đình, chị Đình, có thông cáo gì không?
Khi nhận được câu trả lời là không có thông cáo, sự khinh bỉ và hiểu rõ trong mắt những người này thật sự chính là tử hình công khai.
Bản thân không có danh tiếng, không có điều kiện, mỗi ngày còn đòi thông cáo, bây giờ ngược lại còn trách cứ cô không có năng lực. Cho dù có năng lực lớn, cho dù có thông cáo, cô cũng sẽ không cho mấy người như vậy.
Nhưng loại nghi ngờ này đối với một người đại diện là vũ nhục tuyệt đối, không thể lấy được tài nguyên từ công ty cho người dưới tay mình, cũng không thể từ bên ngoài lấy được thông cáo, có thể nói, cơ bản là phế.
Bây giờ chị Đình có chút nhớ Kiều Mạn Phàm, dù Kiều Mạn Phàm không muốn chạy show nhiều cũng tốt hơn so với việc bị người ta theo mông đòi thông báo.
Hơn nữa, chị Đình phát hiện, bây giờ Kiều Mạn Phàm có quan hệ rất rộng, hình như còn có dính líu gì đó với Tư Thừa Trạch.
Nếu Tư Thừa Trạch có thể lộ ra một chút từ kẽ ngón tay, cấp cho những người đang gào khóc đòi ăn một xíu bột phần, cho dù để họ nếm thử hương vị cũng đã tốt lắm rồi.
Hiện tại, áp lực của chị Đình vô cùng lớn, còn lớn hơn so với khi mang theo Kiều Mạn Phàm.
Trước kia mọi việc đều có Kiều Mạn Phàm ở phía trước chống đỡ, tự mình tìm đường chết, chị Đình còn có thể nói do Kiều Mạn Phàm không nghe lời, chính mình làm bậy, hoàn toàn không nghe khuyên.
Nhưng bây giờ thì khác, không có Kiều Mạn Phàm, năng lực làm việc của chị ta lập tức bại lộ ra.
Chị Đình cũng có lý tưởng, muốn trở thành người đại diện vàng, người dưới tay không phải thiên vương cũng là nghệ sĩ vàng, muốn trở thành một giai thoại trong giới.
Thế nhưng người dưới tay không có tư chất trở thành nghệ sĩ vàng. Có mỗi Kiều Mạn Phàm, nhưng sao lại quá ngu xuẩn, nhóm này càng thêm không đành lòng nhìn. Trong một đám như vậy, một người có tư chất nổi tiếng cũng không có.
Vậy còn thêm không tự mình hiểu lấy, thật khiến người ta phiền não.