“Haiz, Thụy Gia à, mẹ rất đau lòng.” Dường như mẹ của Kỳ Thụy Gia bị cuốn vào dòng cảm xúc xúc động của bản thân.
Kiều Mạn Phàm lười quan tâm đến hai mẹ con nhà này, cô luôn cảm thấy mẹ của Kỳ Thụy Gia rất kỳ quái, loại kỳ quái không thể nào giải thích được.
Lý giải về loại cảm cảm giác này, Kiều Mạn Phàm kết luận vì bản thân cô đã bị bắt cóc, bị đạo đức bắt cóc, đây là chuyện lớn, chuyện quốc gia đại sự, để con trai bà đi đào mương sẽ xảy ra chết người.
Chuyện này nghiêm trọng đến mức phải quỳ xuống, không những vậy còn liên quan đến mạng người?
Ai dza, tránh xa cô ra một chút, tránh xa một chút đi bạn êi.
Những vị khách mời khác đều đi làm nhiệm vụ. Vưu Bành Bành và mẹ cậu đi nhổ cỏ, kết quả lại không phân biệt được đâu là cỏ dại đâu là cây trồng, thậm chí đã nhổ nhầm một mảng lớn cây trồng.
Cha con Tư Thừa Trạch xách nước tưới cây, vừa đi vừa rơi rớt, đến cuối cùng chỉ còn có nửa thùng. Nhưng hai cha con này lại chơi rất vui vẻ, Tư Thừa Trạch cũng dần dần trở thành một thành một thằng ngốc chính hiệu.
Coi việc này như một trò chơi, chắc hẳn tâm trạng của bọn là họ thoải mái nhất.
Mễ Tinh Châu và cha hắn mỗi người một cầm một cái cuốc, bắt đầu xới đất, nhưng mặt đất rất cứng, đào xuống sẽ bị bật ngược trở lại, đào mấy lần đã bị đau hết cả cánh tay, bàn tay cũng rất đau.
Cha Mễ Tinh Châu không nhịn được nói: “Con nhìn đi, đau quá.”
Mễ Tinh Châu vẫn bướng bỉnh: “Con cảm thấy rất vui.”
Cha Mễ: …
Thợ quay phim cũng không nói nên lời, hai cha con này cũng thật kỳ lạ, nếu hai người mà đều im lặng thì bầu không khí sẽ trở nên rất nặng nề.
Có lẽ là tình cảm của người Trung Quốc nội liễm, sâu lắng, ít khi thể hiện cảm xúc. Điều này hoàn toàn trái ngược với cha con Tư Thừa Trạch lúc nào cũng hihi haha ở bên cạnh.
Những người khác đã bắt đầu làm nhiệm vụ nhưng Kiều Mạn Phàm vẫn còn đang tranh cãi với mẹ của Kỳ Thụy Gia, bị mẹ Kỳ Thụy Gia kéo tay, ép nghe bà kể lể bla bla về việc Kỳ Thụy Gia đã vất vả như thế nào.
Kỳ Thụy Gia mồ côi cha từ khi còn nhỏ, từ nhỏ cơ thể đã không tốt, Kỳ Thụy Gia đã cố gắng rất nhiều.
Kiều Mạn Phàm: …
Sao cô nghe những lời này quen thuộc như vậy nhỉ?
Ôi, con xem thằng bé đã vất vả như thế nào? Con sống thoải mái như vậy còn thằng bé thật đáng thương. Con không thông cảm chút xíu nào sao?
Xin lỗi, con không cảm chút xíu nào hết. Kiều Mạn Phàm rút tay ra: “Cô à, cô đau lòng cho con trai cô thì cô cùng làm với con trai cô đi.”
“Cô chắc chắn sẽ cùng làm với Thụy Gia, nhưng con biết sức khỏe của thằng bé không tốt, mỗi lần nó đổ bệnh là cô kinh hồn bạt vía.” Mẹ của Kỳ Thụy Gia làm ra vẻ rất khổ sở, phối hợp với bộ dáng hơi tang thương của bà, rất dễ khiến người khác không khỏi chạnh lòng.
Kiều Mạn Phàm buồn bực, Kỳ Thụy Gia cũng là một diễn viên có kỹ năng tốt, trong ấn tượng của mọi người thì hắn rất chuyên nghiệp. Quay phim quả thật là một việc vất vả, nhưng ấn tượng bên ngoài của Kỳ Thụy Gia cũng là một người chịu được cực khổ.
Thế mà bây giờ mẹ Kỳ lại tự tay phá vỡ hình tượng con trai mình đã cất công xây dựng, Kiều Mạn Phàm mỉm cười đầy ẩn ý.
Ê-kíp của chương trình này thật tuyệt vời, lựa chọn khách mời đều có điểm gây bùng nổ.
Cha Tang không nhịn được nói: “Chị à, sức khỏe của thằng bé không tốt thì nên tập thể dục nhiều hơn, làm nhiệm vụ cũng là một cách rèn luyện cơ thể.”
Bà chị này có chuyện gì vậy trời, lôi kéo con gái ông nói gì đâu không. Con trai bà sức khỏe không tốt và mồ côi cha từ nhỏ thì có quan hệ gì đến con gái ông chứ?
Trong lòng cha Tang đột nhiên sinh ra lòng cảnh giác vô hạn. Làm sao ông lại nghe như đang giới thiệu đối tượng rồi? Lẽ nào bà chị già này nói thằng bé thành một người đáng thương như vậy là để khơi dậy cảm tình của con gái ông sao?
Cha Tang vẫn rất có lòng tin với đứa con gái vừa xinh đẹp lại giàu có này của ông.